Bác sĩ liên tục xác nhận với cô: "Được rồi, cô đừng cử động.
"Lê Cảnh Trí gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Ngón tay bác sĩ lướt qua trán cô, băng gạc được gỡ ra, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm.
Miệng vết thương đã khép lại, thịt mới mọc lên, chỉ có điều trên trán vẫn có một vết sẹo màu hồng nhạt trông khá rõ.
Hướng Diệc Nhiên nhíu mày, hỏi: "Như vậy có sao không?""Vết sẹo này không có gì đáng ngại, qua một thời gian màu sắc sẽ nhạt đi, rồi sẽ không nhìn thấy nữa.
"Hướng Diệc Nhiên gật đầu, yên tâm.
Khi rời khỏi bệnh viện, hai người không phát sinh tiếp xúc nữa, mỗi người đi một bên.
Hướng Diệc Nhiên vừa khởi động xe, chuông điện thoại đã vang lên.
Hiện giờ anh ta không tiện nghe điện thoại, chẳng cần biết là ai, để cho Lê Cảnh Trí mở loa lên.
Đây là hành động chỉ làm khi người kia được tin tưởng.
Cảm giác quái dị trong lòng Lê Cảnh Trí càng mãnh liệt hơn.
Phụ nữ rất dễ hiểu lầm hai việc, anh ta nhìn bạn và anh ta có tình cảm với bạn.
Lê Cảnh Trí cảm giác bản thân rơi vào cái vòng luẩn quẩn, luôn cảm thấy Hướng Diệc Nhiên có tình cảm đặc biệt với cô! Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ thì lại không có chỗ nào sai cả.
Không để cô nghĩ nhiều, trong điện thoại đã vang lên tiếng nói chuyện.
"Hướng tổng, xảy ra chuyện rồi, Lê Nhã Trí làm náo loạn, nói nếu phu nhân không về cô ta sẽ tự sát.
"Lê Cảnh Trí sững người, Hướng Diệc Nhiên muốn cầm lại điện thoại cũng đã muộn.
Hắn dừng lại, từ từ nói: "Lúc trước không phải cũng đòi tự sát sao? Chẳng phải hiện giờ vẫn sống rất tốt à?""Lần này cô ấy chạy vào phòng tắm cắt cổ tay, may mà phát hiện sớm.
""Không phải để các người giám sát cô ta, chỉ cho cô ta hoạt động phòng khách à?""Nhưng Lê tiểu thư nói đi vệ sinh, chúng tôi không thể đi theo được.
"Hướng Diệc Nhiên hít sâu một hơi: "Vậy lần sau các người cũng đi theo đi.
"Đầu dây bên kia nhận được mệnh lệnh, thở phào nhẹ nhõm: "Vâng.
"Hướng Diệc Nhiên còn nói thêm: "Nếu cô ta muốn về nhà họ Lê như thế, thì đưa cô ta về, sau đó giám sát nhà họ Lê.
""Người phụ nữ đó nói không muốn về, nhất định nằm đây ăn vạ đòi phu nhân trở lại, nếu không phu nhân sẽ hối hận.
" Các bảo vệ cũng cạn lời, chưa từng gặp người nào thần kinh đến mức độ này: "Đầu óc cô ấy không bình thường, nửa tháng nay đã có năm bác sĩ tâm lý tới nhưng đều bị cô ấy làm cho bị thương.
"Lê Cảnh Trí nghe vậy, mở miệng: "Vậy để tôi đi về xem một chút ! "Hướng Diệc Nhiên không cần nghĩ, từ chối luôn: "Không được, người phụ nữ kia có bệnh.
""Nhưng con bé vẫn là em gái tôi, nhỡ đâu con bé xảy ra chuyện gì, mẹ tôi cũng không sống nổi.
"Vẻ mặt Lê Cảnh Trí chán nản.
Cho tới giờ, cô vẫn biết trong lòng cha mẹ, cô và em gái không giống nhau.
Nhưng cho dù có làm gì, cô cũng không có cách nào đứng nhìn một sinh mạng biến mất khỏi cõi đời chỉ vì sự thờ ơ của cô: "Hướng Diệc Nhiên, anh đưa tôi quay về đi, tôi sẽ khuyên con bé.
""Cô lo lắng cô ta xảy ra chuyện sao cô không nhìn lại mình xem? Trán cô vẫn còn có sẹo kia kìa.
" Lê Nhã Trí như con chó điên, gặp ai cũng cắn.
"Không sao, trước đó tôi chỉ có một mình, chẳng phải bây giờ tôi còn có anh bên cạnh sao?" Giọng cô nhẹ nhàng: "Tôi tin anh.
"Trái tim Hướng Diệc Nhiên bị câu nói này đập trúng, kiên trì nửa ngày, trong chốc lát đã thay đổi thái độ: "Được, tôi dẫn cô về, nhưng cô nhất định phải đứng cạnh tôi, không thể ở một mình với cô ta.
"Hôm đó, Hướng Diệc Nhiên nhìn thấy người phụ nữ kia cầm mảnh thủy tinh, định cắt động mạch cô, đến giờ anh ta vẫn còn cảm thấy sợ.
.