Giang Tây Long không vào cùng bọn họ, một mình đứng ngoài tiếp ứng.
Gió đêm thổi bay góc áo anh, nhìn bóng dáng hiu quạnh.
Anh vừa thấy Lăng Ý bế Lê Cảnh Trí ra, vội vàng chạy tới đón: "Xảy ra chuyện gì thế? Cảnh Trí, cô ấy ! "Lăng Ý thấp giọng: "Cô ấy không có chuyện gì, vừa khéo tới kịp, Hướng Diệc Nhiên đang xử lí bên trong, tôi dẫn cô ấy về trước.
"Giang Tây Long từ từ buông tay, cả người cứng ngắc: "Được.
"Không sao, chỉ cần cô không có chuyện gì là được.
Xe đã chờ sẵn ở ngoài từ lâu, Lăng Ý ôm Lê Cảnh Trí đi lướt qua người Giang Tây Long, chuẩn bị lên xe.
Tay áo của Giang Tây Long lại bị một bàn tay nắm chặt.
Lăng Ý dừng bước, Giang Tây Long cũng cúi đầu.
Chỉ thấy hai tay Lê Cảnh Trí đang nắm chặt lấy tay áo của Giang Tây Long, không chịu buông.
Mặt Lăng Ý u ám: "Có chuyện gì để mai rồi nói.
""Không.
" Lê Cảnh Trí vất vả leo xuống khỏi người Lăng Ý, yếu ớt lại gần Giang Tây Long.
Giang Tây Long thấy cô đứng không vững, dáng vẻ giống như bị bỏ thuốc, lập tức hiểu ra.
Anh muốn đỡ cô, nhưng lại không dám, chỉ sợ chạm vào cô, tác dụng của thuốc càng mạnh hơn.
Lăng Ý ôm lấy eo Lê Cảnh Trí, kéo cô vào ngực, giữ chặt eo cô.
"Chúng ta đi về trước đi, chờ thuốc hết tác dụng rồi nói.
""Không, em không muốn.
" Tấm lưng gầy gò đang dán chặt lên lồng ngực nóng bỏng của hắn, thuốc phát huy tác dụng, lý trí của Lê Cảnh Trí rất tỉnh táo, nhưng cơ thể càng ngày càng mềm nhũn, cô dùng chút sức lực cuối cùng, nắm lấy tay áo Giang Tây Long: "Em muốn Giang Tây Long ! "Cô uống thuốc, chắc chắn Lăng Ý sẽ chiếm lấy cô.
Nhưng hiện giờ cô thực sự không muốn phát sinh quan hệ với hắn chút nào, thậm chí cô còn không biết phải đối mặt với hắn ra sao.
Giang Tây Long không giống vậy, anh chấp nhận ngâm cả đêm trong nước lạnh với cô, anh khiến cô cảm thấy rất an tâm.
Cô muốn đi theo Giang Tây Long! Nét mặt Lăng Ý trở nên âm u, không quan tâm đến sự phản kháng của cô, hắn trực tiếp vác cô lên vai, ném vào trong xe.
Tài xế nhanh tay kéo vách ngắn trong xe lại, chia không gian ra làm hai.
Lăng Ý ấn cơ thể đang giãy giụa của cô lại, cúi đầu cắn vào tai cô: "Thuốc còn chưa đến lúc phát huy tác dụng mạnh nhất, nếu em không muốn chơi xe chấn trên đường với anh, thì ngồi ngoan đi, về nhà rồi làm loạn sau.
"Không biết Lê Cảnh Trí thấy nóng hay tức giận, má cô càng ngày càng đỏ, mắt cũng nóng lên theo.
Giang Tây Long đứng ngoài xe, yên lặng không nói gì, nhìn bọn họ.
Lăng Ý từ từ nâng cửa xe lên, tầm mắt của Giang Tây Long bị cửa kính chắn , không nhìn thấy gì nữa.
Nhưng anh vẫn nhìn cô như vậy, cho dù không nhìn thấy, cũng không dời mắt.
Mắt Lê Cảnh Trí trở nên ướt nhòe, Giang Tây Long thực sự quá cố chấp! Cô nên làm gì để báo đáp tình yêu của anh đây?Lăng Ý nắm cằm của cô, ép cô nhìn hắn: "Xe đã đi xa rồi, em không nhìn thấy anh ta nữa đâu.
Em còn muốn tìm kiếm cái gì? Đang nhớ về quá khứ hay nghĩ về anh ta?"Lê Cảnh Trí yếu ớt dưới bàn tay của hắn, nước mắt chảy ra: "Lăng Ý, rốt cuộc là anh yêu em hay chỉ muốn chiếm hữu em?"Lăng Ý kéo cô vào ngực, ôm cô ngồi lên đùi, giống như ôm một đứa trẻ đang ngủ.
Môi hắn kề sát bên tai cô: "Yêu, đương nhiên bởi vì yêu.
""Tình yêu của anh là lừa dối sao? Em biết hết rồi, em biết tất cả rồi.
" Cô nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy dài.
Lăng Ý không phải bởi vì yêu mà đối xử tốt với cô.
Mà là bởi vì Giang Tây Long nói ra chuyện của ba năm trước, hắn cảm thấy có lỗi vì đã hiểu lầm.
Sau khi hắn phát hiện mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, hắn mới nảy sinh chiếm hữu.
.