Lăng Ý trêu đùa bàn tay của Lê Cảnh Trí, ánh mắt lạnh nhạt: "Nếu đã biết cô ở đây làm chướng mắt tôi, vậy ở lại để tìm cơ hội làm bà hai à?""Chế độ phong kiến đã qua rồi, hiện giờ là chế độ một vợ một chồng, nếu cô muốn làm bà hai một cách danh chính ngôn thuận, tôi có thể đưa cô ra nước ngoài.
"Lời nói cực kỳ khó nghe, tâm tư xấu xa vừa mới nảy sinh của Dương Tiểu Kỳ đã bị chọc thủng, oan ức lau nước mắt: "Nếu thế tại sao các người còn đồng ý cho tôi ở lại?"Lăng Ý chế nhạo: "Cô bị mù hay tai điếc, tình huống hôm đó thế nào, cô không thấy sao?"Dương Tiểu Kỳ không còn hy vọng, lau nước mắt đi ra ngoài: "Vậy tôi đi là được rồi chứ gì?""Đứng lại.
" Lăng Ý gọi một tiếng.
Dương Tiểu Kỳ dừng bước, xoay người, rụt rè nhìn hắn.
Nghe hắn nói: "Lúc đi nhớ đem quần áo theo, ném vào thùng rác dưới tầng.
"Mặt Dương Tiểu Kỳ trắng bệch.
Nói cho cùng, bọn họ vẫn xem cô ta như rác rưởi.
Không, còn không bằng cả rác rưởi.
Cô ta phải về tìm dì Lăng, cô ta phải nói cho dì Lăng biết, không phải cô ta muốn đi mà là hai người đuổi cô ta đi.
Lê Cảnh Trí đang dựa vào ngực hắn, phía sau là bầu trời xanh thẳm, cô lẩm bẩm: "Đuổi cô ta đi như vậy, phải ăn nói với mẹ thế nào?"Lăng Ý nói lời ngọt ngào bên tai cô: "Chỉ cần có em ở đây, anh không sợ gì cả.
"Trong giây phút đó, đáy mắt của cô đầy gợn sóng.
Nhưng cô sợ! Trong nửa năm ngắn ngủi, rõ ràng cô có nhà, có cha mẹ lại trở thành trẻ mồ côi, người bạn thân bao năm trở thành người đâm dao sau lưng, người chồng mà cô hết lòng lại giấu cô mọi chuyện.
Cô gần như mất hết cảm giác an toàn.
"Anh yêu em.
" Hắn cúi đầu nói nhỏ bên tai cô.
Chỉ cần lơ đãng trong phút chốc, cô có lẽ sẽ bỏ lỡ câu nói này.
Nhưng cô lại nghe được, cô nghĩ: "Lăng Ý, tại sao anh không thể cho em một chút không gian? Tại sao chuyện gì anh cũng gạt em? Em sợ nhất là lừa dối, che giấu.
"Lê Khải Thiên và Viên Vũ lừa dối cô hơn hai mươi năm, những tưởng cô có người thân, rồi đột nhiên lại phát hiện bản thân là trẻ mồ côi.
Cô cho rằng cô và Lăng Ý đã đủ thân mật, nhưng hắn lại gạt cô vô số chuyện, thậm chí, hắn không tiếc dùng hôn nhân của Giang Tây Long để đánh đổi.
Loại tình yêu này quá méo mó.
Lăng Ý nghiêng đầu, hôn lên vành tai cô.
Với hắn mà nói không có gì quan trọng cả.
Chỉ cần cô còn yêu hắn, chỉ cần hắn yêu cô.
Vậy là đủ rồi!.
Hách Ánh còn chưa kịp tới tình sổ, Giang Noãn đã đến trước.
Lăng Ý dùng ánh mắt cảnh cáo Giang Noãn, rồi mới cho hai người ở riêng một phòng.
Lăng Ý thực sự coi Lê Cảnh Trí như một con búp bê sứ, hận không thể mỗi giây mỗi phút bảo vệ cô trong tay.
Hình như Giang Noãn vẫn chưa biết rằng Lê Cảnh Trí đã biết toàn bộ sự thật, cô ấy cho rằng Lê Cảnh Trí mới đến Night đã bị bắt đi.
Cho rằng Lê Cảnh Trí không ra khỏi cửa là do bị hoảng sợ.
Giang Noãn vẫn thân thiết gọi Cảnh Trí, Cảnh Trí.
Lê Cảnh Trí nhìn nụ cười của Giang Noãn, rõ ràng vẫn rạng rỡ như trước, nhưng sao lại có cảm giác không giống.
Giang Noãn giả vờ thân thiết kéo tay cô: "Cảnh Trí, tớ vẫn muốn kết hôn với anh trai, dù cho không được nhiều khách mời chúc phúc cũng không sao, chỉ cần có thể kết hôn với anh ấy là được.
"Lòng bàn tay của Lê Cảnh Trí lạnh buốt, còn của Giang Noãn lại rất ấm áp.
.