Hai người đứng gần nhau, Lê Cảnh Trí nghe rất rõ. Cô dừng lại một chút, nói: "Lâu như vậy, anh ấy cũng nên đi về rồi."
"Cậu quả nhiên là rất thông minh." Giang Noãn cười híp mắt nhìn cô: "Mình còn tưởng cậu ra nước ngoài lâu như vậy là vì không muốn thấy anh ấy."
"Là mình không muốn gặp." Lê Cảnh Trí không có suy nghĩ giấu đi tâm sự với người bạn thân của mình.
Lần này đến lượt Giang Noãn ngẩn người, hỏi cô tại sao?
"Vì luôn có cảm giác là lạ."
Ba năm trước là cô có lỗi với anh, gả cho Lăng Ý. Bây giờ cho dù lựa chọn của bản thân thế nào, cô vẫn là vợ của Lăng Ý. Cô biết rõ tâm tư của Giang Tây Long, cho nên không thể thân thiết với anh như trước được nữa.
"Là lạ?" Giang Noãn nhắc lại câu của cô một lần nữa.
Sấy tóc xong, Lê Cảnh Trí hỏi cô: "Cậu có đói bụng không? Mình đói quá, trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn chứ?" Lúc ở tiệc rượu cô căn bản là chưa kịp ăn cái gì.
Giang Noãn gật đầu: "Vẫn còn đấy."
Lê Cảnh Trí mở tủ lạnh lấy ra hai củ khoai tây, ít thịt làm món cà ri. Lại lấy một cái nồi khác nấu ít mì. Hai người ăn một bát lớn, thỏa mãn, rồi mới đi ngủ.
.......
Sáng sớm ngày thứ hai.
Lê Cảnh Trí bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là điện thoại từ nhà họ Lê, Lê Khải Thiên quát: "Hiện giờ mày đang ở đâu?"
Vừa nghe thấy âm thanh này, Lê Cảnh Trí lập tức ngồi dậy, tỉnh ngủ hẳn: "Con đang ở chỗ của Noãn."
"Mày cứ dính lấy Giang Noãn, có phải còn đang hối hận lúc trước không thể gả vào nhà họ Giang không? Tao cho mày biết, Lê Cảnh Trí, bây giờ đã không còn như trước, mày phải nhìn rõ xem tình huống bây giờ là như thế nào, đừng có mà làm ra chuyện đáng xấu hổ."
"Cha!" Đầu cô bắt đầu thấy đau đau.
Lê Khải Thiên không cho cô nói tiếp, trực tiếp ra lệnh: "Mày lập tức trở về nhà cho tao."
.................
Tiếng chuông vang lên, Giang Noãn mắt lim dim chạy ra mở cửa.
Giang Tây Long mang theo bữa sáng nóng hổi đứng phía trước, nở nụ cười: "Dậy ăn bữa sáng thôi."
Giang Noãn rửa mặt xong trêи người vẫn mặc bộ quần áo ngủ.
Giang Tây Long nhìn bộ dạng của cô, nhíu mày: "Mặc như thế rất dễ bị lanh, đi thay quần áo đi."
"Mặc thế này mới thoải mái." Giang Noãn cười một cái, ngoài miệng tuy cãi lại nhưng vẫn là ngoan ngoãn đi vào phòng thay quần áo.
Thay xong, đi ra, thấy Giang Tây Long đã đem bữa sáng đặt trêи bàn, mắt nhìn xung quanh.
Giang Noãn thở dài: "Anh không cần tìm, trời vừa sáng Cảnh Trí đã đi ra ngoài rồi".
Động tác trêи tay Giang Tây Long dừng lại: "Cô ấy đi đâu?"
Ánh mắt Giang Noãn dao động, nói: “Em cũng không biết, nhưng cô ấy đi rất vội".
Giang Tây Long cho rằng Lê Cảnh Trí đang tránh mình, cười cay đắng.
Giang Noãn chọn một bát cháo cá: "Anh cũng thật là, chỉ có ba người, mà mua nhiều như vậy, sợ là năm người ăn cũng không hết."
"Là anh sợ hai người không thích cho nên mua nhiều món một chút."
"Anh, anh đã quên một chuyện rồi." Giang Noãn cắn cắn thìa trong miệng: " Cảnh Trí đã kết hôn ba năm rồi".
"Nhưng người đàn ông kia đối với cô ấy không tốt." Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, tay Giang Tây Long siết chặt lại thành nắm đấm.
"Mặc dù Lăng Ý đối xử không tốt với cô ấy, nhưng bọn họ là vợ chồng danh chính ngôn thuận. Lăng Ý nghĩ như thế nào đấy là chuyện của hắn, nhưng người ngoài sẽ nói cô ấy thế nào. Cuộc hôn nhân của cô ấy đã đủ khó khăn rồi, nếu chúng ta còn chạm vào nữa chỉ sợ nó lại càng vất vả hơn mà thôi."
Nắm tay Giang Tây Long chậm rãi buông lỏng.