"Ba năm vẫn không có tình cảm, vậy sau này cũng không cần có tình cảm, chỉ cần Lăng thị không rút lại vốn là được." Lê Khải Thiên ra lệnh cho Lê Cảnh Trí: "Tao mặc kệ mày làm thế nào với cuộc hôn nhân này, tao không cho phép ly hôn."
Là phụ nữ của Lăng Ý tìm đến gây khó dễ cho cô, Giang Tây Long giúp cô, nhưng bọn họ chỉ nhìn thấy lúc cô và Giang Tây Long ôm nhau.
Là do cha bỏ thuốc Lăng Ý, lừa cô gả vào nhà họ Lăng, nhưng Lăng Ý lại nói cô lòng dạ nham hiểm, tính kế cuộc hôn nhân này.
Rõ ràng cô không làm cái gì sai, nhưng tất cả lỗi của bọn họ đều là do một mình cô gánh.
Lê Cảnh Trí thấp giọng đáp lại: "Con biết rồi."
"Một khi ly hôn, Lê thị sẽ bị hủy. Nếu như mày vẫn là con gái của Lê Khải Thiên tao, mày nên tự biết phải làm thế nào." Lê Khải Thiên đe dọa cô, nếu như ly hôn, cô không còn là người nhà họ Lê nữa.
"Cha..." Lê Cảnh Trí kêu lên trong tuyệt vọng.
Lê Nhã Trí ngồi suy nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng: "Nếu như chị không đi, cũng không phải là không có biện pháp khác."
"Biện pháp gì?"
"Để con đi cầu xin anh rể, anh ấy chắc không phải loại người không nói tình nghĩa." Ngày ấy, khi Lăng Ý đến nhà ăn cơm, hắn cười với cô, Lê Nhã Trí đã không nhịn được động lòng với hắn.
Nếu như chị không chịu đi, vậy tại sao không thể đổi thành cô?
Lê phu nhân sững sờ, quát lớn: "Không được, Lăng Ý là anh rể của con, chuyện này không đến lượt con quản."
"Chị không đồng ý đi, nhưng con đồng ý....."
Lê Khải Thiên lạnh lùng đánh gãy suy nghĩ của con gái: "Im miệng, sao con có thể nói ra câu đó? Đừng có không biết xấu hổ, nói năng lung tung, Lăng Ý là anh rể con đấy."
"Con chỉ muốn đi cầu xin anh rể, cũng chưa nói là làm chuyện gì khác, sao có thể làm ra chuyện xấu hổ gì được? Cha, người thật vô lí, người thật bất công". Lúc chị gả cho Lăng Ý cũng lớn bằng cô bây giờ, tại sao chị ấy có thể mà cô thì không?
Lê Nhã Trí còn muốn nói thêm nhưng nhìn thấy sắc mặt của cha mẹ, tốt nhất vẫn là im lặng thì hơn.
Tại sao cô không được, lúc nãy cha cũng nói, nếu không phải do lúc ấy mình còn nhỏ thì vị trí Lăng thiếu phu nhân bây giờ cũng không chắc là của chị.
Nếu chị đã không muốn vậy chi bằng nhường cái cơ hội này cho cô.
Lê Nhã Trí đem mục tiêu chuyển lên người Lê Cảnh Trí: "Chị, em không nói linh tinh, lời em nói là thật lòng."
"Nhã Trí, chuyện này không liên quan đến em, chị sẽ xử lí tốt." Lê Cảnh Trí chỉ coi cô là đứa nhóc chưa hiểu chuyện nhưng trong lòng vẫn có chút run sợ.
Nhã Trí vừa lên đại học, đây là thời điểm mới biết yêu. Có lẽ ngày đó, sau khi nhìn thấy gương mặt của Lăng Ý, Nhã Trí đã có ít nhiều động tâm với hắn. Không cần nói đến chuyện hắn có bao nhiêu người phụ nữ, dựa vào quan hệ của cô và hắn bây giờ, Nhã Trí tuyệt đối không nên có loại tình cảm này. Nếu con bé dính vào chuyện này chỉ có thể dẫn đến tình trạng xấu hơn mà thôi.
"Hôm nay con sẽ đi tìm hắn." Hắn ở đây dĩ nhiên là chỉ Lăng Ý.
Lê Khải Thiên gật đầu: "Vậy thì tốt".
"Chị!" Không nghĩ đến Lê Cảnh Trí đột nhiên lại thay đổi quyết định, Lê Nhã Trí có chút không cam lòng, mới vừa rồi còn làm ra vẻ không quan tâm, vừa nghe đến chuyện cô muốn đi gặp anh rể, lập tức lại thay đổi. Họ có phải chị em ruột không vậy, ngay cả em gái mình mà cũng đề phòng.
Nếu không phải tại mình còn nhỏ, cái chức Lăng thiếu phu nhân hiện giờ còn không biết là của ai đâu?
Nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ý kiến, Lê Nhã Trí cọ cọ chân, không nói gì nữa.