Y Nghê mặc trêи người bộ đồng phục, đang dọn dẹp tài liệu cho Lăng Ý, cô ta giả vờ trẹo chân một cái, trực tiếp ngồi trêи đùi Lăng Ý.
Thời điểm Lê Cảnh Trí bị Hướng Diệc Nhiên đẩy vào, đúng lúc nhìn thấy bộ ngực đầy đặn của Y Nghê đang dán vào cánh tay Lăng Ý, cả người vẫn đang ngồi trêи đùi hắn.
Chẳng ai có cái gan vào phòng tổng giám đốc mà không gõ cửa, Y Nghê mặt lạnh xuống, tức giận nhìn người phụ nữ trước mặt, nghiến rang: "Lê Cảnh Trí! Cô có biết xấu hổ hay không? Tại sao vào phòng người khác mà không biết gõ cửa."
Ở trong văn phòng vụng trộm, bọn họ đúng là không biết xấu hổ là gì mà.
Lê Cảnh Trí chột dạ: "Thật xin lỗi, tôi không biết các người đang "bận", các người cứ tiếp tục đi, tôi ra ngoài chờ một lát." Theo phản xạ cô lấy tay che mắt, xoay người kéo cửa ra ngoài trốn tránh một chút.
Cô dùng dùng hết cả sức lực nửa ngày mà vẫn không thể kéo nổi cái cửa.
Nhiệt độ bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc như giảm xuống mấy độ, Lê Cảnh Trí từ bỏ việc mở cửa quay người lại hướng Lăng Ý nhưng tầm mắt lại nhìn xuống hai bàn chân.
Lê Cảnh Trí không nghĩ tới, Hướng Diệc Nhiên đẩy cô một cái, lại còn đóng cửa lại.
Hướng Diệc Nhiên ơi Hướng Diệc Nhiên, tôi thực sự bị anh hại chết rồi.
Cô mỉm cười hai tiếng, không nói gì.
Sắc mặt Lăng Ý nặng nề, con ngươi đen kịt nhìn chằm chằm vào cô: "Cô tới đây làm gì? Tôi đã nói đồng ý ly hôn rồi, chẳng lẽ...... Là tới tìm tôi kí tên?" Ý tứ trào phúng.
Nếu cô đã dám đến đây, nhất định đã chuẩn bị kĩ càng, Lê Cảnh Trí không cảm thấy lúng túng, chỉ cảm thấy quá xui xẻo.
Tại sao lúc nào cũng có thể đụng phải Y Nghê vậy?
Bởi vì Y Nghê vẫn còn ở đây nên cô không có cách nào mở miệng nói chuyện được. Không những phải nhìn thấy vẻ mặt sỉ nhục của Lăng Ý, lại còn phải nhìn thấy cả của Y Nghê. Mặt mũi của cô sợ là sẽ ném đến Thái Bình Dương luôn mất.
Y Nghê cười lạnh, không lên tiếng, càng dán sát vào người Lăng Ý thêm một chút.
Lê Cảnh Trí dụi dụi mắt, cảm thấy cực kì ngứa mắt, đây vẫn là lần đầu tiên thấy tiểu tam khí thế như vậy.
Lăng Ý thấy cô không lên tiếng, cười nhạt, "Nếu đã không nói vậy thì đi ra ngoài."
Lúc này Lê Cảnh Trí mới ngước mắt lên đối mặt với hắn: “Tôi nói, tôi nói".
Hắn vẫn bất động: "Nói".
"Nhưng mà có chút không tiện...." Lê Cảnh Trí bối rối mở miệng: “Có thể cho tôi năm phút không? Anh để Y Nghê ra ngoài một lúc, lát sau gọi trở về tiếp tục ôm..........hoặc là nằm đều được hết."
Sắc mặt Lăng Ý ngày càng khó coi: "Cút ra ngoài".
"Tôi biết đề nghị này không hợp lí nhưng....." Đưa mắt về phía Y Nghê, cô thực sự không còn mặt mũi nha.
Một phần tài liệu bị ném về phía chân cô, Lăng Ý thâm trầm mở miệng: “Tôi nói lại lần nữa, cút ra ngoài."
Lần đầu tiên Lê Cảnh Trí nhìn thấy hắn như vậy, ngây cả người, lập tức quay lại kéo cửa. Cô không biết, trong lúc cô xoay người, ánh mắt Lăng Ý cũng nhanh chóng thay đổi.
"Ơ, Lê đại tiểu thư không yếu ớt đến ngay cả cửa mà cũng không mở nổi chứ?" Y Nghê mở miệng châm chọc.
Lê Cảnh Trí gần như sắp khóc đến nơi, bị tiểu tam ức hϊế͙p͙ đến thế này, thật sự là quá mất mặt mà: "Tôi, tôi thực sự không mở được cửa...."
"Lê Cảnh Trí, cho cô ba giây cuối cùng, nếu như cô không ra được......" Vậy thì đừng ra nữa.
Lăng Ý đẩy Y Nghê ra, đứng lên, đi tới phía sau cô, nhìn chằm chằm vào gáy cô.
Y Nghê bỗng nhiên bị đẩy ra, cô ta tức giận dồn hết về phía Lê Cảnh Trí: "Lê đại tiểu thư không đi làm diễn viên thật đáng tiếc, nếu không muốn ra ngoài cứ nói thẳng, ra vẻ như vậy cho ai xem?"