Nhìn thấy Lăng Ý, Y Nghê như nhìn thấy cứu tinh: "Ý ca ca." Cô ta đứng dậy chạy lảo đảo, như vừa bị bắt nạt. Trêи thực tế, Lê Cảnh Trí chỉ muốn hù dọa cô ta, ngay cả một cọng lông cũng chưa chạm tới.
Lăng Ý vừa tắm xong trêи người chỉ mặc một chiếc áo tắm, những giọt nước từ trêи tóc vẫn đang chảy xuống. Gương mặt hắn rất đẹp, thật sự mê người.
Lê Cảnh Trí không có sức lực đâu mà chú ý đến hắn, trêи mặt hiện rõ vẻ lúng túng khi đang làm việc xấu bị người ta bắt gặp, tuy rằng, chuyện xấu của cô còn chưa có hoàn thành.
Y Nghê tỏ ra yếu đuối cả người dán vào Lăng Ý: "Ý, em sợ, người phụ nữ kia nổi điên muốn đánh em."
Lê Cảnh Trí nhìn nắm đấm của mình vẫn còn ở giữa không trung, yên lặng thu tay lại, cô chỉ muốn chọc tức cho cô ta bỏ đi thôi mà, vì chính bản thân mình giữ lại một chút tôn nghiêm.
Ánh mắt Lăng Ý quét qua Lê Cảnh Trí một chút, không đẩy Y Nghê ra, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Thấy cô không phủ nhận, Y Nghê càng tỏ ra đáng thương, càng dán sát vào Lăng Ý, tay để ở ngực hắn: "Cô ta muốn em đi, em không muốn, cô ta định động thủ với em."
Lông mày Lăng Ý giật giật, đáy mắt có một tia chế nhạo: "Cô không có gì muốn giải thích cho mình sao?"
Lê Cảnh Trí giỏi nhất là nhẫn nhịn, từ nãy đến giờ vẫn nghe Y Nghê tố cáo mình nhưng cũng không có nói xen vào.
Rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cô ghen sao?
Cô suy nghĩ trong chốc lát, lắc đầu.
Không có.
Huống chi trong tình huống này, dù cô có nói hay không cũng không có sự khác biệt, Lăng Ý vẫn sẽ đứng về phía Y Nghê.
Trong bữa tiệc của nhà họ Cung, Y Nghê đối xử với cô như vậy, hắn biết nhưng vẫn chỉ có trách một mình cô. Hiện giờ lại bị hắn nhìn thấy cô đang giơ nắm đấm về phía Y Nghê thì còn giải thích gì nữa? Càng bôi càng đen.
"Ý, anh xem, cô ta đã thừa nhận rồi. Người phụ nữ này ác độc như vậy, anh tuyệt đối đừng nhẹ dạ bị cô ta lừa. Lúc trước lấy anh chẳng qua vì thân phận, địa vị của anh, anh đừng để bị cô ta lừa lần hai."
Lăng Ý coi như không nghe thấy tiếng cô ta, hắn nhướng mày, nhìn thẳng vào mắt cô: "Thật sự không có?"
Ánh mắt của hắn khiến người khác phải run sợ, cô giật mình một cái: "Nếu là những lời không nên nói, vậy cũng có."
Cô mím môi, nói thật nhỏ: "Cô ta tạt cà phê lên mặt tôi, giội tôi một chậu nước, tôi nhìn thấy cô ta thì khó chịu nên định trả thù, chỉ thế thôi."
Ánh mắt của hắn lạnh đi mấy phần: "Chỉ có vậy?"
"Phải." Không phải vậy, chẳng lẽ cô nói cô dọa cô ta bỏ đi để có thể tranh thủ thời gian nói chuyện với hắn. Nếu nói thế, không chỉ có Y Nghê cười nhạo cô không biết tự lượng sức mà hắn cũng sẽ nghĩ cô có tâm tư khác.
"Ý" Y Nghê thấy thế càng dán vào hắn hơn.
Đàn ông vừa tắm xong, trêи người vẫn còn nóng, mùi bạc hà thơm mát, Y Nghê nở nụ cười đắc ý, xem ra hôm nay cô ta vẫn có thể ở lại.
Lăng Ý cũng mặc kệ cô ta, hai mắt nhìn chằm chằm Lê Cảnh Trí, quan sát phản ứng của cô, có chút luống cuống, có chút ảo não, nhưng không có một tia quan tâm, chú ý nào.
Tâm hắn nguội lạnh, lộ ra nụ cười mỉa mai.
Đã sớm biết người phụ nữ này rất lạnh nhạt, vô tình, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định thăm dò tâm ý của cô, quả thực ngu hết mức mà.
Khuôn mặt lạnh băng, hắn ôm lấy Y Nghê: "Nếu đã không có việc gì, vậy cô có thể đi rồi. Tôi không có thói quen để người ta nhìn thấy mình lên giường."