"Hộp thuốc đến rồi."
Lê Nhã Trí nhận lấy, chuẩn bị giúp hắn xử lí vết thương. Kết quả, Lăng Ý tự mình cầm lấy hộp thuốc đi lên trêи tầng.
Mặc dù không nói ra, nhưng từ hành động có thể nói rõ, hắn muốn tự tay Lê Cảnh Trí làm cho hắn.
Lê Nhã Trí tức giận giậm chân, tại sao ngay cả thuốc cũng không cho mình thay?
Đầu óc Lê Cảnh Trí có chút hỗn loạn, ánh mắt này của em gái khiến cho cô cảm thấy khó xử. Trong lòng mơ hồ đã có đáp án, nhưng vẫn không dám tin.
Nhã Trí là em gái ruột của cô ...
Mặc dù cô không thích quản những chuyện này, chỉ cần nhìn những cử chỉ mờ ám kia là cô thấy khó chịu rồi nhưng người đó lại là Nhã Trí, cô thực sự không thể làm lơ được.
Một bóng đen bay phía trước mắt, chuẩn xác rơi vào trong lòng cô. Lê Cảnh Trí tiếp được, mới phát hiện đó là hộp thuốc, ngẩng đầu lên lại thấy Lăng Ý đang mím môi nhìn mình.
"Tai sao anh lại đến đây, không phải Nhã Trí nói sẽ giúp anh xử lí vết thương sao?"
Hắn đi đến trước mặt cô, chỉ chỉ vết nước trêи người: "Không, về phòng của cô là được rồi, tôi không có thói quen cởi quần áo trước mặt mọi người."
Có một ít nước nóng bị đổ trêи bụng, hắn cũng muốn bôi ở đó, cho nên, người được chọn là ứng cử viên sáng giá nhất, ngoại trừ cô, không còn ai khác.
Lê Cảnh Trí đỏ mặt.
Không chờ cô suy nghĩ, hắn đã ngồi lên giường, giơ tay, ngoắc ngoắc ngón tay gọi cô:"Lại đây, bôi cho tôi."
Vết thương trêи cánh tay còn đỡ chứ phía bụng thì cũng quá mức ám muội rồi, cô nói: "Đây là vị trí phía trước, anh cũng có thể tự mịnh xử lí được mà."
"Không muốn."
Thân hình cao lớn của người đàn ông nằm ngang trước mắt, như một bóng ma bao phủ tâm trí cô, Lê Cảnh Trí cảm thấy trước mặt mình là một vùng tăm tối.
Lăng Ý cụp mắt nhìn cô, đáy mắt hiện lên một tia sáng, làm cho người ta không biết hắn đang nghĩ gì.
"Vậy thì không cần bôi nữa, cứ để như vậy đi."
Cô không dám tin, hắn mà lại dễ nói chuyện như vậy.
"Chỉ là tí ăn cơm tối, nếu để cha cô nhìn thấy, không biết sẽ như thế nào nhỉ?"
"Anh ngồi đi, tôi giúp anh bôi thuốc." Lê Cảnh Trí là người cứng được nhưng cũng mềm được, lập tức cúi đầu.
Hắn nở nụ cười, duỗi cánh tay bị nóng đỏ ra trước mặt cô. Cô hít một hơi sâu, chậm rãi đến trước mặt hắn, đầu ngón tay lướt qua áo sơ mi, cẩn thận từng chút một, tránh không đụng vào hắn, lấy thuốc bôi từng chỗ một.
Sau khi xong, Lê Cảnh Trí như vừa đánh thắng một trận gian khổ: "Được rồi".
Lăng Ý vắt chéo hai chân: "Còn vết thương phía trước ngực nữa, cô bôi nốt".
"Tự anh đi mà bôi."
"Tôi là người bị thương."
"Vết thương của anh không nặng." Hắn cũng đâu có bị thương ngón tay.
Hắn nhíu mày: "Quần áo không cởi sao mà bôi thuốc được, có mỗi chút chuyện mà làm cũng không xong. Vậy tôi phải xem Lê Khải Thiên sẽ nói thế nào? Che chở con gái hay vì nghĩa diệt thân đây?"
"Anh." Nói xong, Lăng Ý chậm rãi đứng lên, dáng vẻ giống như muốn đi ra ngoài.
"Được rồi, tôi làm, tôi làm." Tên khốn này vậy mà dám lợi dụng điểm yếu của cô.
Trước kia không gặp nhau, vẫn còn có chỗ tốt, bây giờ Lăng Ý lại cố tình diễn cảnh ân ái trước mặt cha cô, bây giờ mà xảy ra chuyện gì, nhất định sau này cô sẽ sống không bằng chết.
Tính toán hay lắm, đồ gian thương!