Nhìn đôi tay Lê Cảnh Trí đang kéo áo hắn , Lăng Ý bỗng nhiên rất muốn biết, nếu nó vuốt ve trêи người hắn sẽ có cảm giác như thế nào. Đáy mắt hiện lên một tia sáng sáng nhỏ, hắn ngồi trở lại giường: "Nếu cô lại dám đổi ý, tôi không chắc là mình còn dễ nói chuyện thế này đâu."
"Biết rồi." Lê Cảnh Trí nghiến răng nghiến lợi nói.
Hắn ngồi bên giường, cô quỳ trước mặt hắn, chậm rãi đưa tay lên cởi từng chiếc cúc áo. Mỗi chiếc cúc áo được cởi ra, lồng ngực cường tráng càng hiện rõ trước mắt cô.
Mặc dù trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng không thể không thừa nhận, dáng người của tên này rất khá, không thể chê được.
Lê Cảnh Trí cố gắng không được chạm vào cơ thể hắn, nhưng vẫn không tránh được.
Đầu ngón tay của cô mỗi lần chạm nhẹ vào phía bụng dưới, rồi lại tránh ra, khiến cho toàn thân Lăng Ý trở nên tê dại.
Người phụ nữ này nhất định là do ông trời phái xuống để trừng phạt hắn.
Lê Cảnh Trí không ngờ rằng, biểu hiện tránh còn không kịp của cô trong mắt Lăng Ý còn có tình ý hơn gấp mấy lần so với khiêu khích.
Tháo xong, chưa kịp đứng thẳng người lên, hai tay cô đã bị người kéo lại.
Lòng bàn tay mềm mại chạm vào cơ ngực săn chắc, mu bàn tay trắng nõn cùng màu lúa mạch của da thịt hắn tọa nên sự đối lập. Sức của cô không đủ, chỉ có thể bị hắn khống chế, áp sát vào cơ thể nóng bỏng.
Vẻ mặt của cô lúc này còn khó coi hơn cả khóc: "Anh bỏ tay tôi ra, còn phải bôi thuốc nữa."
Hắn thở hổn hển, kêu một tiếng: "Tiểu yêu tinh".
Cuối cùng Lăng Ý vẫn bỏ tay ra, ngang nhiên nằm trêи giường. Bởi vì hắn càng mong cô dùng tay bôi thuốc lên trêи cơ thể hắn.
Lê Cảnh Trí liếc nhìn hắn, dùng tăm bông chấm ít nước thuốc: "Được rồi, bôi ở đâu?"
Lăng Ý nắm chặt tay cô, ấn lên cơ bụng hắn: "Ở đây."
Chỗ này rõ ràng chỉ bị bắn có vài giọt nước, căn bản là không có bị bỏng.
Nhưng tên đàn ông này thật sự không có nói lí lẽ, thôi thì cứ làm mau mau rồi tiễn vị ôn thần này đi. Cô hơi cúi người, lại gần hắn.
Lăng Ý nằm ngửa trêи giường, hai tay chống đầu, ở góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh xuân bên trong cổ áo của cô.
Chiếc áօ ɭót màu đen bao bọc lấy vòng một hoàn mĩ của cô, càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn, người phụ nữ này, cô không biết cô có bao nhiêu quyến rũ sao?
Ánh mắt Lăng Ý tối sầm, vươn tay, nắm lấy eo cô, đẩy cô ngã xuống dưới thân.
Lê Cảnh Trí giãy giụa, hai tay bị hắn trói trêи đỉnh đầu, không cử động được.
"Lăng Ý, anh làm gì vậy? Chẳng phải nói chỉ là bôi thuốc thôi sao?"
Hắn dán sát lấy xương quai xanh của cô, dùng sức ʍút̼ mạnh một cái, thấy cô run rẩy mới mở miệng: "Đúng là "nói một đằng làm một nẻo", không phải là thân thể của cô cũng rất thích tôi làm vậy sao."
Thích cái đầu anh!
Trong lòng Lê Cảnh Trí oán thầm, nhưng vẫn không thể biểu hiện ra mặt, bây giờ mà làm lớn lên, tí nữa ăn cơm, người bị thiệt kiểu gì cũng là cô.