Không phải lúc nào cũng thiên vị Y Nghê sao, cô ta giội nước cô, làm hỏng bộ trang phục của W đại sư trước mặt mọi người mà vẫn không trách cô ta lấy một câu, vẫn để cô ta làm thư ký riêng, thế mà mới đó đã không cần rồi hả?
Đàn ông quả nhiên là đồ bạc tình.
Hai người vừa ăn, vừa tán gẫu, một lúc sau, Giang Tây Long xuất hiện.
Nhìn thấy Giang Tây Long, Lê Cảnh Trí sửng sốt, sao anh lại xuất hiện ở đây?
Giang Tây Long đi tới chỗ họ, vẻ mặt không có gì là bất ngờ, chứng tỏ anh biết cô đang ở đây.
Giang Noãn đặt đũa xuống, vẫy tay với anh: "Anh, chúng em ở đây." Lại quay đầu về phía Lê Cảnh Trí cười nói: “Cảnh Trí, hai người ăn lẩu rất chán nên mình gọi anh mình tới."
Hiện tại Lê Cảnh Trí đang ngồi đối mặt với Giang Noãn, nếu Giang Tây Long tới chỉ có thể lựa chọn ngồi bên cạnh một trong hai người các cô.
Giang Tây Long không chút do dự đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, Giang Noãn cười híp mắt nhìn về phía họ.
Lê Cảnh Trí đặt đũa xuống, cô không ăn nổi nữa.
Giang Noãn cũng biết chuyện trước kia của cô và Giang Tây Long. Sau khi cô kết hôn với Lăng Ý, hai người cũng đã không còn liên lạc nữa, khi về nước, tuy biết rằng thành phố này rất lớn nhưng cô vẫn luôn nỗ lực né tránh những nơi anh có thể đến.
Thứ nhất là do cô thấy hổ thẹn, ban đầu là lỗi của cô, hiện tại cô đã không còn cách nào để quay đầu được nữa, cho nên tuyệt đối không thể để anh hy vọng gì.
Thứ hai bởi vì cuộc hôn nhân này đã đủ loạn rồi cô không muốn Lăng Ý lại hiểu lầm rồi gây chuyện nữa.
Dù cho cô có yêu Lăng Ý hay không, cô đều chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ phản bội hắn dù cả về thể xác và tinh thần. Chỉ cần một ngày vẫn chưa ly hôn cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì vượt quá giới hạn, ngay cả trong suy nghĩ cũng không. Đây là nguyên tắc của cô, dù cho có mệt mỏi thế nào, cô cũng nhất định phải kiên trì tới cùng.
Quan trọng nhất là tên Lăng Ý này, nếu để hắn biết trong khoảng thời gian hắn không ở đây cô dám đi ăn cơm cùng Giang Tây Long, chắc chắn sẽ nháo lên một lần nữa, chuyện lần trước ở bữa tiệc nhà họ Cung, cô vẫn còn chưa quên đâu.
Cô đứng lên: "Anh Tây Long, Noãn thực sự xin lỗi, em chợt nhớ ra mình còn chút chuyện phải làm, em đi trước, hẹn gặp lại".
"Cảnh Trí."
" Cảnh Trí......"
Giang Tây Long kéo tay cô, vẻ mặt trầm xuống: "Ngay cả một câu cũng không muốn nói chuyện với anh sao?"
Cô muốn giải thích, nhưng phải nói cái gì đây, cô vội nở nụ cười, giả bộ nghe không hiểu: "Em thực sự có việc rất gấp."
Anh buông tay cô ra, đứng lên: "Để anh đưa em đi".
"Không cần đâu." Thấy anh vẫn chưa chịu từ bỏ, cô chạy nhanh ra ngoài. Sợ Giang Tây Long đuổi theo cô chạy càng nhanh hơn, vừa khéo đèn giao thông chuyển sang màu xanh thì cô chạy tới.
Một chiếc BMW màu trắng vượt đèn đỏ phóng nhanh tới, nhìn thấy là cô thì đạp chân ga, tốc độ càng nhanh hơn.
Cô không kịp né tránh, che mắt lại.
Lực va chạm mạnh khiến cả người cô bay lên trêи không, đập mạnh xuống đất, cô dần dần mơ hồ, rồi hôn mê.
......................
Chờ đến khi cô tỉnh lại đã thấy mình ở trong bệnh viện, trần nhà màu trắng, ống truyền dịch chảy từng giọt từng giọt lên mu bàn tay do lâu không cử động mà trở nên tê dại.
Cô thử cử động lại phát hiện chân mình bị cố định không thể nào di chuyển được.
May mà chỉ bị gãy có một chân, những chỗ khác không có ảnh hưởng gì. Lê Cảnh Trí thở phào, lúc xảy ra tai nạn cô còn tưởng mình sẽ chết luôn rồi cơ.
Người gây tai nạn vẫn chưa bắt được, chỉ tìm được chiếc xe nhưng đây là một chiếc xe mới tinh còn chưa có đi đăng kí, không tìm được chủ nhân của nó. Theo lí thuyết thì chỉ cần một chút thời gian là có thể tra được nhưng không biết ai ở trong bóng tối, lau chùi hết mọi dấu vết, dù điều tra thế nào cũng không có thu hoạch gì.
Từ sau khi Lê Cảnh Trí xảy ra chuyện, mẹ chồng cô mỗi ngày đều đến bệnh viện, đem cho cô canh tẩm bổ, nhất định phải nhìn thấy cô uống hết mới an tâm.
Tại thời điểm cô yếu đuối nhất, người nhà họ Lê lại chỉ đến thăm cô có hai lần, mỗi lần cũng chỉ đến tầm nửa tiếng rồi lại trở về, trong khi mẹ chồng - Hách Ánh, vẫn luôn quan tâm chăm sóc cho cô. Không biết có phải vì đang bị bệnh không nhưng trong lòng cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Hách Ánh mỗi sáng sẽ đến bệnh viện với cô, sợ cô buồn nên luôn cùng cô xem những chương trình, phim truyện dành cho giới trẻ còn ngồi nói chuyện với cô.
Rõ ràng là xem chương trình giải trí nhưng Lê Cảnh Trí lại thấy mắt mình cay cay.
Hách Ánh vừa nhìn thấy cô khóc, liền lấy khăn giấy đưa cho cô: "Đứa nhỏ này, xem thôi mà cũng có thể khóc được, mẹ lớn tuổi rồi, không hiểu được những chương trình này của các con. Còn muốn xem cùng con thêm mấy ngày, không chừng có thể hiểu được một chút."
Cô bỗng nhiên ôm lấy bà: "Mẹ, cảm ơn mẹ." Cho dù mẹ ruột cũng không có đối xử với cô tốt như vậy.
"Con bé ngốc, tuy con là con dâu nhưng mẹ luôn coi con như con gái ruột." Hách Ánh yêu thương, sờ sờ đầu cô.
Bà yêu thích đứa con dâu này, không chỉ bởi vì cô xinh đẹp mà còn bởi vì bà thấy được hình ảnh của bản thân ngày xưa.
Sự thực cũng chứng minh, bà không có nhìn lầm người.
Từ khi con bé về nước, hình ảnh của con trai bà trêи mấy tạp chí lá cải kia giảm xuống trông thấy.
Trước kia Y Nghê vẫn luôn bám theo con trai bà nhưng vì quan hệ giữa hai gia đình nên vẫn không thể giải quyết dứt điểm được, hình như dạo gần đây cũng bị đuổi đi rồi.
Nói cho cùng đứa bé Cảnh Trí này thực sự rất hợp với đứa con lạnh lùng đó của bà.
Vừa nghĩ đến đây, đã thấy Lăng Ý hấp tấp đẩy cửa đi vào, vừa đến đã thấy hình ảnh mẹ chồng nàng dâu đang ôm lấy nhau. Quan hệ giữa hai người còn tốt hơn quan hệ giữa hai vợ chồng hắn.
Lúc Lăng Ý đi đến bên cạnh giường, Lê Cảnh Trí mới buông tay ôm Hách Ánh ra.
Hách Ánh nhìn con trai, vỗ vỗ bả vai của hắn: "Nếu đã trở về, vậy tự chăm sóc vợ mình đi, mẹ về nhà nghỉ trước." Nói xong bà liền đi ra ngoài.
Nhìn bộ dạng mệt mỏi của Lăng Ý xem ra mấy ngày vừa rồi đều không ngon giấc.
"Muốn uống nước không?"
Cô gật gù: "Ừ"
Hắn rót một cốc nước, tự mình kiểm tra nhiệt độ trước rồi mới mang đến cho cô.
Cô nâng cốc nước, ánh mắt vô tình liếc qua lịch trêи tường, chợt phát hiện đúng ra hôm nay hắn phải ở nước Mỹ công tác chứ, Lê Cảnh Trí nghi ngờ nhìn hắn: "Tại sao anh lại ở đây?"
Hắn tức giận hỏi ngược lại: "Cái này phải hỏi tại sao cô lại ở đây?"
"Tôi....." Nhớ lại vụ tai nạn, đầu cô có chút đau: “Là tôi xui xẻo, bị xe đâm thôi." Cô ngước nhìn hắn hỏi lại: "Còn anh? Không phải ít nhất mấy ngày nữa mới về sao? Sao lại trở về nhanh thế?."
Hắn không trả lời lại còn tiến sát cả người đến chỗ cô.