Lăng Tự thấy vợ mình buồn rầu, không dám nói được suy nghĩ trong lòng.
Trước khi Lăng Ý tiếp quản công ty, ông cũng từng là nhân vật hô mưa gọi gió trêи thương trường, mấy năm nay mới thu hồi bớt tính khí, an ổn ở nhà. Vậy mà dạo này suốt ngày bị Lê Khải Thiên quấy rầy, không thể chịu nổi nữa. Lần sau khi Lê Khải Thiên lại đến, ông trực tiếp biểu hiện ra mặt, nói Lê Cảnh Trí cần nghỉ ngơi, thời gian tới ông ta không cần tới nữa. Lê Khải Thiên biết đây là lệnh đuổi khách, chỉ có thể yên lặng dời đi.
Hách Ánh chỉ muốn vỗ tay mấy cái, bà tức giận ngồi xuống bên cạnh chồng: "Làm tốt lắm, tôi đã sớm không vừa mắt ông ta, không biết ông ta làm cha kiểu gì nữa. Cảnh Trí bị thương không hỏi thăm lấy một lời chỉ biết lợi dụng tiếp cận nhà họ Lăng. Chúng ta cũng đâu phải bị mù đâu mà không thấy."
"Bà tức cái gì? Lúc ông ta mang theo con gái và bằng chứng của hai bọn nó đến nhà chúng ta uy hϊế͙p͙, không phải bà đã biết rõ ông ta là loại người nào rồi sao?" Lăng Tự tuy đang ở độ tuổi trung niên nhưng ông vẫn còn rất phong độ, tính cách và khuôn mặt của Lăng Ý đều được di truyền từ cha mình.
"Lúc bà đồng ý cuộc hôn nhân này, tôi tưởng bà đã chuẩn bị chấp nhận hết mọi chuyện rồi chứ?"
"Không phải là do tôi đau lòng cho đứa nhỏ kia sao?" Nghĩ tới chuyện năm đó, Hách Ánh không nhịn được liền nhớ về quá khứ của chính mình, bà không muốn đứa bé đó lại dẫm lên chính vết xe đổ của bà.
Lúc trước bà cũng bị mẹ kế tìm cách bán đi, may mà vận khí của bà khá tốt, lại có thể cưới được người chồng thương yêu mình.
"Được rồi, đừng khóc, để người làm nhìn được còn ra cái gì nữa." Lăng Tự nhẹ nhàng lau nước mắt trêи mặt bà.
"Ông dám ghét bỏ tôi sao?"
"Tôi nào dám, tiểu tổ tông của tôi, tôi là sợ bà bị người làm nhìn thấy, xong tí nữa bà lại hối hận đã làm chuyện mất mặt thôi." Chuyện như vậy cũng chẳng phải lần đầu.
Hách Ánh đánh chồng một cái, tức giận đứng lên: "Tôi đi tìm Cảnh Trí, có một người cha như vậy chắc con bé cũng cảm thấy rất khó chịu."
Lê Cảnh Trí biết suy tính của cha mình, cô cũng biết lòng tham không đáy của ông, cho nên mỗi khi đối mặt với người nhà họ Lăng cô luôn cảm thấy mình thật thấp kém.
Mẹ chồng luôn luôn đối xử tốt với cô, chồng cô cũng bắt đầu trở nên ôn hòa hơn, ngay cả cha chồng luôn lạnh nhạt cũng bắt đầu tiếp nhận cô. Lúc cô bị tai nạn, họ vẫn luôn chăm sóc cho cô, để cô cảm thấy mình không có cô đơn.
Dù đã qua một thời gian nhưng người gây tai nạn vẫn không có tra ra được. Thật kì lạ, với tình hình giao thông ở thành phố A và năng lực của nhà họ Lăng, không thể nào không biết chủ xe là ai được. Chưa kịp suy nghĩ kĩ chuyện này, cô lại phát hiện một tin tức khác.
Lúc mới bắt đầu cũng có một số tin tức nói về tình cảm chuyển biến giữa cô và Lăng Ý, cuộc hôn nhân này đã có dấu hiệu tốt lên, tuy nhiên cũng không nhiều lắm, nhưng mấy ngày gần đây, tần suất của những bài như thế này tăng lên rất cao.
Nhà họ Lăng không cần thiết phải làm như vậy, những tin tức như thế này chỉ có lợi với mình Lê thị, cô nghĩ ngay đến cha mình. Chắc chắn là ông ta muốn mượn chuyện này để có thể kiếm được thật nhiều lợi ích về phía cô.
Ngoại trừ khả năng này cô không nghĩ ra được cái nào khác.
Bởi vì chuyện này mà lòng cô thấy uất ức không chịu được, nhưng mấy người nhà họ Lăng lại không để nó trong lòng, họ càng như vậy lại khiến cô càng áy náy hơn.