Một ảnh là lúc ở nhà hàng lẩu, Giang Tây Long đang kéo tay cô.
Còn một ảnh nữa là tại bữa tiệc của nhà họ Cung, sau khi cô bị Y Nghê giội nước vào người, Giang Tây Long đưa áo cho cô mặc, ôm lấy cô. Hai bức ảnh này hoàn toàn bẻ cong sự thật, trực tiếp đẩy cô vào vực sâu.
Lê Cảnh Trí nắm chặt điện thoại, tay run lên: "Vì sao lại như vậy, sao lại như vậy...."
Quan hệ giữa cô và Lăng Ý mãi mới tốt lên được một chút, người nhà họ Lăng cũng bắt đầu chấp nhận cô. Tin tức này không chỉ ảnh hưởng trực tiếp đến cô, mà còn ảnh hưởng đến từng người bọn họ.
Người nhà họ Lăng và Giang Tây Long tất cả bọn họ đều vô tôi, cô không muốn làm tổn thương đến bất kì ai cả.
"Cô tùy tiện nói ra cái gì cũng được, nếu còn tiếp tục như vậy, tôi sợ bọn họ sẽ tiến lên đánh cô mất." Cô phóng viên nhỏ bắt đầu lo sợ.
Cô chỉ là phóng viên của tạp trí bát quái, không nghĩ tới ngay ngày đầu tiên đi nhận nhiệm vụ đã gặp ngay tình huống như thế này. Cô không muốn trở thành một trong những kiểu người mà cô ghét, cũng không muốn cô gái xinh đẹp trước mặt bị bọn họ bức tử.
"Quên đi, cô mau trốn đi."
Cô cắn răng đỡ Lê Cảnh Trí dậy, hướng về phía trong xe.
Lúc nãy Giang Noãn đã mở sẵn cửa, bây giờ cô chỉ việc đỡ cô ấy vào là có thể đóng cửa lại.
Những người khác đâu để cho cô được như ý, kéo cô lại: "Sao cô có thể như vậy? Cô không muốn đưa tin thì thôi, đừng có ngăn cản công việc của chúng tôi."
Cô gái sợ hãi, không dám động. Những người kia lao đến muốn tách cô và Lê Cảnh Trí ra.
Cô chỉ là một cô gái vừa mới tốt nghiệp đã gặp chuyện như vậy, sợ quá khóc rống lên, đừng nói đến người trong cuộc như Lê Cảnh Trí, sắc mặt cô lúc này cũng đã tái nhợt.
Lê Cảnh Trí bị chen chúc, xô đẩy, đúng lúc này có một nhóm vệ sĩ quần áo nghiêm chỉnh vụt đến.
Các phóng viên bị giật mình, dừng lại tất cả động tác, tự giác lui ra, nhường một con đường.
Lăng Ý mặt lạnh lùng đi qua bọn họ đến bên người Lê Cảnh Trí.
Cô phóng viên nhỏ khóc lóc run rẩy thấy Lăng Ý lại càng sợ hơn. May mà Lăng Ý không thèm chú ý đến cô, chỉ từ trong tay cô đón lấy Lê Cảnh Trí, ôm ngang người, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Mặt của Lê Cảnh Trí tái nhợt, viền mắt sưng đỏ, trêи trán từng giọt mồ hôi lạnh lăn xuống, yếu ớt khiến cho người ta đau lòng.
Hắn lau nước mắt cho cô: "Đừng sợ, có tôi ở đây rồi."
Cô không có cách nào khống chế được tâm trạng của mình, vùi mặt vào trong ngực hắn khóc nức nở. Tim của của hắn như bị người ta đâm một phát, đau đớn.
"Không sao rồi, đừng sợ, tôi là chồng của cô, tôi sẽ bảo vệ cô." Hắn nói.
"Lăng Ý, tôi sợ, tôi ...."
Chỉ cần thông minh một chút sẽ nhận ra, nếu Lê Cảnh Trí thật sự ngoại tình với Giang Tây Long vậy sao Lăng tổng lại còn đối xử tốt với cô như vậy được? Không có một người đàn ông nào lại chấp nhận để cho mình bị đội nón xanh trêи đầu. Chỉ có kẻ ngu mới đứng yên tại chỗ nhìn hai người bọn họ ân ái, một số người thức thời chuẩn bị lén lút rời đi.
Lăng Ý tuy không nhìn về phía họ nhưng vẫn biết họ đang làm cái gì. Hắn hôn cô một cái, động tác nhẹ nhàng, nhưng khuôn mặt thì lạnh bang: "Bất kì ai cũng không được rời khỏi đây."