Lê Cảnh Trí cũng không nghĩ đến Lăng Ý sẽ biết được sự thật trong tình huống như vậy, cô cảm nhận được quanh thân đang bị bao phủ bởi một tầng khí lạnh mạnh mẽ, khiến cô cảm thấy sợ hãi.
Hắn nắm lấy cằm của cô, lạnh lùng chất vấn: "Nói! Cô là ai?"
"Tôi, tôi là .....Lê Cảnh Trí."
"Lê! Cảnh! Trí!" Lăng Ý nghiến răng nghiến lợi nói.
Cmn, hắn lại có thể cùng cô ta lên giường những hai lần.
Không biết dũng khí từ đâu ùa tới, Lê Cảnh Trí đẩy hắn ra, trốn ở bên người Giang Noãn, thở hổn hển.
Ánh mắt của Lăng Ý khi nãy giống hệt ba năm trước, nhìn như muốn giết chết cô vậy.
Giang Noãn ngẩn ra một lúc, mới đột nhiên gào lớn: "Cảnh Trí, chồng cậu, chồng cậu vậy mà lại không biết cậu sao?"
Lăng Ý tiến lên trước hai ba bước vượt qua Giang Noãn, đi tới bên người Lê Cảnh Trí. Cánh tay dài duỗi ra một cái, nắm chặt tay của cô rồi kéo vào thang máy.
Giang Noãn đứng yên một chỗ, nên làm gì đây? Đi theo cũng không được mà không đi theo cũng không được. Chờ cô quyết định sẽ đi theo bọn họ thì cửa thang máy đã đóng lại, muốn đi theo cũng không kịp nữa rồi.
Trong thang máy chỉ có hai người, Lăng Ý vẫn đặt tay bên eo cô không những không thả ra mà trái lại còn tăng thêm sức lực, cũng không biết là muốn bóp chết cô hay là muốn kéo cô lại gần hắn nữa.
Lồng ngực của người đàn ông rất nóng, qua lớp vải mà cô vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng, Lê Cảnh Trí phải tiêu hao hết sức lực của bản thân mới có thể thoát ra khỏi ngực của hắn.
Cô mệt mỏi đứng trong một góc, hít thở một hơi thật sâu.
Ánh mắt sắc bén, cứng ngắc nhìn chằm chằm cơ thể mảnh mai của cô, Lăng Ý lạnh lùng mở miệng, "Lê Cảnh Trí, cô rốt cuộc đang giở trò gì? Ba năm trước dùng thủ đoạn thấp hèn để được kết hôn với tôi, ba năm sau lại muốn dùng chiêu chiêu cũ để kéo dài cuộc hôn nhân này sao?"
Ba năm trước, bỏ thuốc hắn khiến hắn có quan hệ với cô.
Ba năm sau, lại chơi trò mới, rốt cuộc người phụ nữ này có bao nhiêu thủ đoạn đây.
Hắn lạnh lùng dùng ngón tay chạm vào mặt cô :"Lớn lên có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, vậy mà lại chuyên dùng để quyến rũ đàn ông."
"Đồ thần kinh." Lê Cảnh Trí hất tay hắn ra, không thể nhịn được nữa cô cãi lại:" Chính anh làm chuyện bẩn thỉu tại sao lại đổ hết lỗi lên người tôi? Là mẹ anh nói với tôi, tôi sẽ ở tại phòng đó, tôi làm sao biết được đó là phòng của anh! Hơn nữa, buổi tối hôm ấy, anh có để tôi nói chuyện sao? Anh đã cho tôi cơ hội nào để nói chưa?"
Ánh mắt Lăng Ý dừng lại trêи gò má của cô như đang suy nghĩ xem có nên tin lời cô nói hay không?
Lê Cảnh Trí mím chặt môi, ổn định tinh thần "Tôi biết anh đang nghi ngờ tôi nhưng mà tôi không cần sự tin tưởng của anh."
Hắn liếc mắt: "Cô xác định là không phải cô làm mọi việc để gắn bó lại cuộc hôn nhân này?"
"Tôi cũng không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này." Lê Cảnh Trí nói dứt khoát.
Ánh mắt Lăng Ý trở nên âm u, lại nghe cô nói tiếp: "Nếu anh đã không tin, vậy, chúng ta ly hôn đi."
"Ly hôn?"
"Đúng, chúng ta ly hôn đi." Cuộc hôn nhân này cả hai bọn họ đều không muốn vậy cần gì cứ phải dày vò lẫn nhau?
Thời điểm nhắc tới hai chữ "ly hôn", trong mắt cô hiện lên một tia ánh sáng hy vọng không giống như đang nói dối.
Trong lòng Lăng Ý như bị nhéo một cái, người phụ nữ này vậy mà lại muốn ly hôn?
Hắn trầm mặt, cười lạnh "Lê Cảnh Trí, cô được lắm."
Lê Cảnh Trí bỗng nhiên rùng cả người, cô vội co người lại, cảm thấy ánh mắt kia dường như muốn nuốt chửng chính mình.
Cửa thang máy "tinh" một tiếng mở ra, Lê Cảnh Trí cũng chạy như bay ra ngoài. Cô không muốn đứng cùng một chỗ với người đàn ông kia dù chỉ một giây, trêи người anh ta tỏa ra một loại ảo giác như muốn giết chết cô vậy.
Có điều hôm nay ít ra cô đã nói ra được hai chữ "ly hôn" kia, như vậy là cũng có chút tiến bộ.
Cố lên, Lê Cảnh Trí. Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi.