Cô gái nhỏ mở to hai mắt: "Ý của cô là .... thiếu gia đối xử tốt với Y Nghê tiểu thư như vậy tất cả chỉ là do trả ơn thôi sao?"
"Đương nhiên, nếu không với tính cách của thiếu gia sẽ đối xử khoan dung, độ lượng như thế với người khác sao? Thiếu gia mà đối với Y Nghê tiểu thư càng ôn nhu, càng dịu dàng thì càng không phải là yêu. Bởi vì phải trả ân tình năm xưa nên qua nhiều năm như vậy, cho dù cô ấy có làm việc gì đi chăng nữa thiếu gia cũng chưa từng quản đến, nhưng lần này thì không như vậy."
"Nhưng vẫn có chỗ không hợp lí, tại sao lúc điều tra ra vụ tai nạn thiếu gia lại không tìm Y Nghê tiểu thư tính sổ?"
"Bởi vì năm đó, thiếu gia rơi xuống nước suýt nữa thì chết đuối, là Y lão gia đã kịp thời cứu được cậu ấy, bây giờ cho dù có tức giận đến đâu thì thiếu gia cũng phải nhịn để trả lại ân tình năm xưa. Thật ra Y lão gia vốn làm chính trị sau đó mới chuyển sang làm thương nhân, nếu không phải có nhà chúng ta giúp đỡ thì họ làm sao có thể có được như bây giờ. Hôm trước, tôi ở thư phòng nghe thấy thiếu gia nói với lão gia muốn mua lại cổ phần của Y thị, thu mua công ty của họ."
"Thiếu gia cũng quá tàn nhẫn rồi." Cô giúp việc sợ hãi, chỉ cần một câu nói của Lăng Ý mà có thể hủy diệt cả một gia đình: "Có điều thiếu gia làm vậy có phải vì.... ngài ấy thích thiếu phu nhân rồi không?"
"Tôi cảm thấy phải là yêu mới đúng."
"Thật sự tồn tại chuyện cưới trước yêu sau sao? Có điều thiếu phu nhân xinh đẹp như vậy, thiếu gia yêu thích cô ấy cũng là chuyện dễ hiểu."
Hai người vừa làm vừa tán gẫu, chẳng mấy chốc cây cảnh cũng đã được chăm sóc chỉnh tề, hai người dần đi xa.
Hoa viên khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó, lúc này Lê Cảnh Trí mới hồi phục tinh thần, thì ra, Lăng Ý vì cô làm nhiều chuyện như vậy, mà cô lại chẳng biết chuyện gì. Trong lòng cô có một cảm giác không nói nên lời, có lẽ là hổ thẹn cũng có lẽ là một chút động lòng.
Thật ra Lăng Ý không có xấu như trong tưởng tượng của cô, mỗi lần nghe cô nói đến chuyện ly hôn hắn nổi giận như vậy có phải là do...hắn thích cô hay không?
Tim cô còn đang nhảy liên tục, Lăng Ý đã cầm một chiếc bình giữ nhiệt đi đến bên cạnh. Cô hơi giật mình nhìn hắn.
Bị cô nhìn đến mất tự nhiên, để đồ lên trêи bàn, hắn giải thích: "Mẹ kêu mang canh ra cho cô."
"Lại uống à...." Cô đã uống canh liên tục sắp được năm tháng rồi đấy. Mặc dù mẹ chồng luôn cố gắng thay đổi các loại khác nhau nhưng mặc kệ thế nào, uống lâu như vậy cô cũng sắp phát điên rồi.
Lăng Ý bị dáng vẻ của cô chọc cười: "Nhưng mà làm sao bây giờ, Lăng thiếu phu nhân, chân của cô vẫn còn chưa khỏi hoàn toàn, chỉ có thể tiếp tục uống thôi."
Lê Cảnh Trí hít một hơi thật sâu, bộ dạng không sợ chết, đưa tay ra: "Mang đến đây đi." Dù sao cũng không thể không uống, đây là công sức mấy tiếng đồng hồ của mẹ chồng cô.
Hắn khẽ cười, lấy ít canh đổ ra bát, tự mình uống.
Lê Cảnh Trí ngây người: "Anh đây là..."
Lăng Ý uống xong, nhíu mày nhìn cô: "Là đang giúp cô."
Cô nhìn hắn, lại nhớ đến những lời mấy cô giúp việc vừa nói, trong lòng càng thêm rung động.
"Vẫn nhớ hôm nay phải đi bệnh viện khám lại chứ?"
"Ừ, mẹ nói, buổi chiều sẽ đi cùng tôi." Từ khi hai lần xảy ra chuyện, nhà họ Lăng càng thêm bảo vệ cô, bất kì đi đến đâu cũng luôn có người đi theo bên cạnh.
"Buổi chiều mẹ có việc, tôi sẽ đi cùng cô."
"....À..." Thật ra mỗi lần đến bệnh viện Lăng Ý cũng sẽ đi cùng cô nhưng người đưa cô vào luôn là mẹ chồng.
Lăng Ý bóp mũi, uống hết toàn bộ chỗ canh còn lại: "Chẳng trách mỗi lần uống canh cô đều có bộ dáng như chết đi sống lại, thì ra thực sự khó uống như vậy."
"Sau này tôi sẽ uống cùng cô."
Mắt của cô sáng lên, trong mắt tất cả đều là hình ảnh của hắn.