Lúc trở về phát hiện cửa phòng mở ra. Cô còn tưởng là trộm, yên lặng quan sát, mới biết thì ra là Hướng Diệc Nhiên tới.
Anh ta cũng là vừa mới tới, trong tay còn xách hai túi đồ ăn vẫn còn nóng.
Lê Cảnh Trí lúc này mới thở phào: "Sao anh lại đến đây?"
Hướng Diệc Nhiên tức giận: "Cô nói thế là ý gì? Giống như tôi đang làm phiền cô vậy, đừng có quên đây chính là nhà của tôi."
"Tôi thực sự không biết là Hướng đại thiếu gia đến, còn tưởng là kẻ trộm đột nhập."
"Có kẻ trộm nào đẹp trai, anh tuấn, giỏi giang, nhiều tiền như tôi sao?"
"Không có, không có, anh là độc nhất." Cô cười.
Hướng Diệc Nhiên đặt túi xuống bàn, đẩy về phía cô. Cô nhìn qua một chút, đủ loại món ăn, màu sắc, giá trị dinh dưỡng đều rất cân đối. Nhưng mà nhiều như vậy, cho dù là hai người bọn họ cũng không có ăn hết.
"Cảm ơn anh, Hướng Diệc Nhiên."
"Không cần khách khí, tiểu gia tôi vẫn luôn rất hào phóng."
"Hai ngày nay tôi đã suy nghĩ rất kĩ, trốn tránh cũng không phải là cách, tôi sẽ về nhà họ Lăng. Cho dù thế nào, tôi cũng sẽ nói chuyện rõ ràng với anh ta."
Nụ cười trêи mặt anh ta hơi dừng lại: "Nghĩ kĩ rồi?"
"Ừ."
Anh ta giơ ngón cái lên: "Tâm trạng điều chỉnh cũng khá nhanh, hai ngày đã nghĩ rõ ràng, hôm đó cô khóc thành như vậy, tôi còn tưởng phải ít nhất hai mươi ngày? Thời gian cũng không còn sớm nữa tôi đưa cô trở về."
"Cảm ơn."Cô cũng không từ chối: "Có điều, đồ ăn không thể lãng phí được, anh mua nhiều đồ như thế, chúng ta ăn xong rồi hãy đi."
Lê Cảnh Trí biết dù sao Hướng Diệc Nhiên cũng là đại thiếu gia, vì giúp cô mà lại đi mua đồ mang đến, có thể tính là cực kì nể mặt, cô cũng không thể phụ lòng tốt của người ta được.
Anh ta nhìn đồ ăn còn nóng trêи bàn: "Quên đi, tôi đưa cô trở về."
"Hướng đại thiếu gia, anh sẽ không bận đến nỗi không có cả thời gian ăn một bữa cơm chứ?" Lê Cảnh Trí cười nói: "Vậy cũng không cần phiền phức đưa tôi đi làm gì, chúng ta ăn cơm trước, sau đó anh đi làm việc của anh, tôi tự thuê xe về là được rồi."
"Sao tôi có thể để phụ nữ thuê xe đi được? Ăn đi, ăn xong tôi đưa cô về."
Hai người mở thức ăn ra, đặt trêи bàn.
Trêи mặt đất có trải thảm nhung, cô trực tiếp ngồi xuống, đối diện với anh ta.
Tính cách của cô cũng khá thoải mái, rất thích ăn cay. Lúc ăn, trêи mặt ửng hồng, nhìn rất đáng yêu.
Hướng Diệc Nhiên nhìn cô một cái, vội thu lại tầm mắt, cúi mặt ăn cơm.
Sau khi ăn xong, anh ta thực sự đưa cô trở về.
Anh ta đỗ xe ở bên ngoài cổng, không có ý định đi vào: "Đến đây thôi, tự cô đi vào đi."
"Anh không vào ngồi một chút sao?" Cô biết quan hệ giữa hai nhà cũng không đến nỗi tệ.
Hướng Diệc Nhiên xua xua tay: "Lăng phu nhân là người ngay thẳng, bà ấy không thích kiểu hoa công tử đâu, vì sức khỏe của bà, tốt nhất tôi vẫn không nên vào."
Cô xuống xe, đóng cửa, xuyên qua cửa xe nói câu cảm ơn với anh ta.
Hướng Diệc Nhiên cười: "Lê Cảnh Trí, cô có biết không, câu cô nói đầu tiên và cũng là nhiều nhất với tôi chính là cảm ơn đấy."
"Tôi biết."
"Lần sau tôi mong sẽ được nghe cả những câu khác nữa."
Lê Cảnh Trí cười nói: "Được rồi, kể từ lần sau tôi sẽ nói thật nhiều, mời anh ăn cơm."
Hướng Diệc Nhiên cũng cười: "Chúc cô có được nhiều hạnh phúc."
"Mượn lời chúc này của anh."