Chương 214 Là rung động “Xin lõi”
Người đàn ông đặt tách trà xuống một cách duyên dáng.
Nhưng… Chỉ có vậy? Người phụ nữ đứng một bên, mặt đầy ngạc nhiên nhìn anh. Đó là chén của cô, chưa từng thấy qua loại người như vậy, chén uống nước không giống những đồ vật khác, loại đồ vật riêng tư như vậy, cũng có thể sử dụng chung với người xa lạ sao?
Cô có chút nổi nóng: “Lục… Anh Lục, phải không? Ghế năm có thể cho anh mượn dùng, nhưng chén này là đô vật riêng tư, anh Lục không hỏi mà tự lấy như vậy, dường như không tốt làm Hay là, anh Lục bình thường có thói quen dùng chung ly nước với người xa lạ?”
“Đừng giận” Lục Minh Sơ giơ hai tay lên khẽ cười, cười nhìn cô, trấn an: “Vừa nãy khát quá, cũng không biết cái chén này cô đã dùng qua Nếu không, bất luận như thế nào, cũng sẽ hỏi ý kiến của có. Nếu như chuyện này làm cỏ cảm thấy không thoải mái, xin lõi, tôi không cố ý Lời này nghe qua, có vẻ như rất chân thành, nhưng nếu cẩn thận lãng nghe, thì sẽ phát hiện, người đàn ông trước mặt gọi là Lục Minh Sơ này, vốn không có thành ý xin lỗi gì Cái gì mà “Sẽ hỏi ý kiến của cô”? Nếu biết đây là chén của cô, còn phải hỏi ý kiến của cô sao? Ý là, cho dù biết rõ chén trà này cô đã dùng qua, nhưng chỉ cần trưng cầu ý kiến của cô, anh cũng sẽ sử dụng?
“Nhưng mà chén trà này tôi cũng đã dùng qua rồi, bà chủ, chỉ bäng tặng cái chén này cho tôi đị?”
Người phụ nữ lại sững sờ lân nữa, một lúc sau, biểu cảm trên mặt cô dịu xuống, nhìn Lục Minh Sơ, nhàn nhạt nói: “Nhìn thế nào, anh cũng giống như là một tên cướp vậy. Hơn nữa, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, anh Lục, có ai từng nói rằng, anh thật là vô liêm sỉ không?”
Làm bà chủ mà nói chuyện với khách không khách khí như vậy, quả thật cũng rất hiểm thấy, nhưng… Cô cũng sớm đã qua cái tuổi phải nhản nhịn vì lợi ích rôi.
Lục Minh Sơ nghe vậy cũng chỉ cười một tiếng cho qua, ngược lại rất có hứng thú quan sát người phụ nữ trước mặt: “Vậy có ai từng nói răng, bà chủ nói chuyện quá thẳng tanh rồi không?”
“Nếu như anh muốn nói tỏi nói chuyện quá khó nghe, vậy tôi cũng xin lôi, cũng coi như anh không may mãn. Nếu quay lại mấy năm về trước, anh gặp được tôi, có thể tôi sẽ kiêng nể một chút”
“Sao lại nói như vậy?”
Anh trò chuyện hăng hái nhìn cô chăm chăm không chớp mät Người phụ nữ khẽ cười một tiếng, “Có thể, mấy năm trước, tất cả những nhân nhịn, đều bị tôi phụng phí dùng hết rồi. Cho nên một hai năm nay, tôi chỉ quan tâm trong lòng mình có thoải mái có vui vẻ hay không thôi, những thứ khác tôi cũng mặc kệ. Nhất là vị khách cố ý khiêu khích người khác như anh Lục đây. Ôi ~ tại tôi hôm nay tức giận, vì vậy mới cùng người xa lạ nói lung tung”
Cô nói cô đem những thứ “nhân nhịn” kia dùng phung phí hết rồi, cô nói một hai năm nay chỉ quan tâm cô cao hứng cô vui vẻ, lời nói này phóng khoáng tự nhiên, nhưng Lục Minh Sơ biết, những năm đó, người phụ nữ này đã sống như thế nào, lại nhìn thấy người phụ nữ trước mặt lúc làm việc không câu nệ, lạnh nhạt, trong lòng lại dâng lên một chút đau khổ Không thể không nhìn vào mät cô ấy, có một chút thương hại Người phụ nữ hạ mắt xuống, tránh ánh mät của anh; “Anh Lục, nếu anh thích cái ghế, ngày mai tỏi bảo người đem đến cho anh một cái, anh thích cái chén này, tôi cũng có thể bảo người đem tới cho anh một bộ mới. Mãy đồ lặt vặt không đáng tiên này, anh Lục thích, thì sẽ cho anh”
Chẳng qua bộ trà này cô dùng lầu rồi.
Cô ngẩng đầu nhìn hô Nhị Hải cách đó không xa, ban đêm mặt hồ sẽ dâng cao hơn một chút, lại làm cây cổ thụ nghiêng bên hồ kia, bị nước hồ che mất một đoạn ngăn.
Nhấc chân lên, bước đi thật chậm vào trong sản nhà, cây câu đá nhỏ được nổi với một lối đi khoảng ba mươi mét vuông phía trên hô, đây là một lõi đi tự nhiên, được cô trông lên đó hoa đồ quyên, hoa hồng, hoa hướng dương, cây trầu bà, còn có một số loài hoa dại không biết tên, từng cây từng cây một, rất nhiều màu sắc.
Lúc cô rảnh rõi, cũng thích chạy đến chỏ này, nhặt một cái lá khô, nhố vài cây cỏ dại.
Ngồi xổm xuống, cầm lên một cái xẻng nhỏ, xới lên một chút đất Lục Minh Sơ đứng lên, chăm chú nhìn vê vùng đất bên hồ cách đó không xa, cô mặc chiếc váy dân tộc dài rộng thùng thình được làm thủ công dài đến chân, sau đó mặc thêm một cái áo khoác mỏng dệt kim mịn màng, cô ngồi xốm ở nơi đó xới đất, säc trời dân dân tối, đèn chiếu sáng lúc ấn lúc hiện, nhưng trái tim Lục Minh Sơ đập mãnh liệt… Thời điểm gặp lại người phụ nữ này, cô đã rửa sạch hết phồn hoa “Này! Bà chủ!”
Người phụ nữ ngồi cách đó không xa, nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại, khó hiểu: “Còn có việc gì nữa sao, anh Lục?”
“Bà chủ, tôi tên là Lục Minh Sơ, cô còn chưa nói, cô tên là gì vậy?”
Người phụ nữ hơi ngẩn ra… Không biết đã bao nhiêu lâu không có người hỏi tên của cô rồi?
“Bà chủ chính là bà chủ, anh gọi tôi là bà chủ là được rồi.” Tên? Tên à… Cô cũng không biết, cỏ tên là gì, trong lòng tự giêu, cười một cái cho qua Trái tim Lục Minh Sơ khẽ rung lên, ngay sau đó, đôi mặt ảm đạm, một lân nữa lại sáng lên: “Được, bà chủ, tôi sẽ gọi cô là bà chủ vậy”
Người phụ nữ đứng lên, võ võ tay, không quan tâm đến lời nói của Lục Minh Sơ.
Hai năm qua cô đã quen với một cuộc sống bình lặng Cuộc sống bình thản, thường thường mang theo chút vô vị, cuộc sống yên bình, cũng thường thường mang theo sự cô độc, có thể, đây chính là lựa chọn của cô.
Lục Minh Sơ không nhìn nữa, anh xoay người trở về phòng.
Lúc đứng ở cửa sổ nhìn xuống, người phụ nữ kia, đang chậm rãi đi về Trời đã tối, nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nhìn thấy người phụ nữ ăn mặc không hợp thời tiết kia, bóng người cô, biến mất trong sân. Một cánh tay nâng lên, chậm rãi chạm lên ngực, cảm nhận được rõ ràng nhịp tim đập thình thịch bên trong đó… Là rung động sao?
Không chỉ là sự ghen tị lúc ban đầu đối với Trầm Tu Cẩn, không chỉ là áy náy về sau, cũng không chỉ là thời điểm mới tới Nhị Hải mà nổi lên hứng thú với cô… cuộc sống của cô, còn nhỏ giàu có, lớn lên ngây thơ trong sáng, thẳng đến năm mười tám tuôi một mình đảm đương mọi việc, ngay tại thời khăc đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ thì lại Vào tù, ba năm trong tù đi ra, tính cách thay đồi hoàn toàn, ai cũng cho là cô đã kết thúc rồi…
Ngày hôm nay, Lục Minh Sơ không nghĩ tới, có thể thấy một Giản Đồng đã rửa sạch hết phồn hoa như vậy.
Quá khứ của cô, đã tan thành mây khói… Một Giản Đồng như vậy, anh động lòng rồi phải không?
Người đàn ông trước cửa số đột nhiên năm chặt ngón tay, “Trâm Tu Cẩn, lần này, anh không có cơ hội đâu!”
Thành phố S Hi Thân ném tới một cái usb: “Câm đi cho cậu đấy”
“Cái gì vậy?” Bách Dục Hàng giơ lên nhìn một cái, không quá đề ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!