Nhà ở thứ này rất kỳ quái, lâu không có người ở sẽ thành hoang phế, đống cỏ trên mái nhà, củi dưới mái nhà đều sẽ mất đi sức sống.
Giống như linh hồn của ngôi nhà không chờ được người trở về, từ từ sẽ tan biến.
Chu Nhị Kỳ ngẩn ngơ: "Đại ca, cậu đi ra ngoài làm gì vậy?"Du Hà mím chặt môi, cậu không muốn nói dối anh em của mình, chỉ có thể nói: "Tôi đi làm một số việc, nếu thành công tôi sẽ gửi thư cho cậu.
"Chu Nhị Kỳ sờ sau đầu, gật đầu mạnh: "Đại ca, nhất định anh sẽ thành công!"Đây chính là người thông minh nhất, đẹp trai nhất của thôn đó!Là cậu bé thiên tài mà Nương Nương Tống Tử ban cho chú Đại Quý.
"Mỗi ngày tôi sẽ lên thị trấn trông thư!"Du Hà dường như cười một cái, cậu nhắc nhở: "Tôi chưa về, cậu đừng một mình đi chợ đen.
"Chu Nhị Kỳ ừ một tiếng: "Đại ca, em sẽ không đi.
"Lúc này Du Hà mới yên tâm, thừa dịp còn có chút ánh nến, quay người đi về.
Muốn từ nơi này đi Bắc Kinh, trước tiên phải đi xe kéo đến thị trấn, rồi từ thị trấn đi xe buýt đến tỉnh thành, cuối cùng từ tỉnh thành lên tàu hỏa.
Thịnh Kiêu từ lúc lên xe đã bắt đầu chóng mặt, khói thuốc, khí thải xe, mùi mồ hôi, mùi hôi chân! hỗn hợp lại thành vũ khí sinh học, xông thẳng vào mũi.
Cô mạnh mẽ mở cửa sổ xe bắt đầu hít thở, mà con đường này quả thật gập ghềnh, va chạm liên tục, lắc trái lắc phải.
Từ thị trấn đến huyện rồi đến tỉnh thành, cứ như vậy lắc lư được bảy tiếng rưỡi.
Thịnh Kiêu ngồi xổm ở ven đường, bóp bụng nôn một hồi, buổi sáng ăn cháo coi như không.
Du Hà từ túi da rắn lấy ra một cái bình nước cho cô, rồi lấy ra khăn mặt đưa tới: "Lau một cái.
"Cậu hỏi: "Cô chưa bao giờ đi xe buýt à?"Thịnh Kiêu trả lời: "Dĩ nhiên là không.
"Du Hà suy nghĩ một lát, nói: "Còn phải ngồi xe đến ga tàu.
"Đi xe đến tỉnh thành còn chưa tính, bọn họ còn phải trực tiếp từ bến xe tổng này đổi một chuyến xe buýt tiếp tục đi đến ga tàu.
Mắt Thịnh Kiêu gần như tối sầm lại, cầm cái cốc súc miệng.
Cái này không được coi là cái cốc, không biết từ đâu Du Hà lục ra một cái chai nhựa kín, rửa sạch sau đó đựng một ít nước lạnh mang theo.
Cô ngửa cổ uống một ngụm nước, súc miệng nhổ ra trên đất bùn, rồi lấy khăn lau khóe miệng.
Cửa vào bến xe người đến người lại, Du Hà chưa bao giờ đến nơi xa như vậy, cậu đi xa nhất là đến thị trấn.
Ở thị trấn cậu quen thuộc, biết chỗ nào có kiểm tra, chỗ nào có thể bán thú rừng, còn chỗ nào có thể hỏi tin tức người khác.
Nhưng ở chỗ này, cậu chỉ có thể nắm chặt túi da rắn trên tay, lại duỗi tay đi sờ cái ba lô của mình.
.