Thịnh Kiêu cười với thím Triệu một cái, chỉ là bà ta không biết, bây giờ cô rất yếu, chỉ có một đôi mắt cực kỳ sáng.
Nụ cười này, làm lòng thím Triệu và những người khác cảm thấy nhói đau, bà ta nhổ một miếng nước bọt về phía Chu Tiểu Bảo, gào to với đại đội trưởng: “Đại đội trưởng, nhanh chóng đuổi họ đi, làm việc thì lôi thôi mà còn thèm thuồng đồ đạc của người ta , dù sao cũng không đến lượt mấy người đâu!”Đại đội trưởng gõ gậy: “Được rồi, đừng đứng hóng chuyện nữa, việc ở ruộng đã làm xong chưa?”“Chu Tiểu Bảo, không phải cậu còn muốn đi làm việc ở sông sao, cậu đã kéo được mấy xe bùn đất rồi?”Cái cầu đã bị sập, mùa lũ sắp đến, bọn họ còn phải sớm dọn sạch bùn lầy ở sông, dọn xong mới có thể tích được nhiều nước hơn.
Bùn lầy dọn ra cũng có thể phủlên ruộng, cho đất nhiều dinh dưỡng hơn.
Đây là công việc vất vả nhất, Chu Tiểu Bảo la lớn: “Đại đội trưởng, tôi đi hái hoa cúc mà, sao lại là làm việc ở sông?”“Một thằng đàn ông còn đi hái hoa cúc, đó là việc của đàn bà.
” Đại đội trưởng vẫy tay: “Nhanh lên, không kéo được mười xe thì không có công điểm.
”“Tan ra, tất cả giải tán đi.
”Đợi mọi người rời đi, đại đội trưởng mới bước vào, ông ta gõ cái bàn một cái: “Nhóc Du, còn có vợ nhóc Du, các cháu tới đây.
”Ông ta ngồi ở ghế chính, Thịnh Kiêu vẫn không đoán được tính cách của ông ta, ở bên ngoài chỉ nghe ông ta nói vài câu, cô miễn cưỡng có thể nhìn ra đây là một người tương đối ngay thẳng.
Cô chậm rãi ngồi xuống, tựa vào bàn, nói với Du Hà: “Cậu đi rót cho đại đội trưởng một bát nước nóng đi.
”Cô nghe cái xưng hô này từ ký ức của Thịnh Nghênh Đệ truyền đến, phát hiện ra đây có lẽ là thập niên 70-80.
Trong nhà Chu Đại Quý không có trà loại đồ quý này, chỉ có thể là rót một bát nước nóng.
Du Hà đành lê chân đi rót nước cho đại đội trưởng, chỉ là lúc rót nước phát hiện ra đã không còn nước nóng, lúc cậu định ra ngoài nhóm lửa, đại đội trưởng ngăn cản cậu: “Du Hà, đừng bận tâm, cháu ngồi xuống đã.
”Du Hà ‘vâng’ một tiếng, cậu ngồi ở bên cạnh , vẫn rót cho đại đội trưởng một bát nước : “Đại đội trưởng có chuyện gì sao?”Đại đội trưởng thở dài một hơi, ông ta uống hai ngụm nước, cũng coi như an ủi tâm lý cho họ, sau đó nói: “Tiền bồi thường mà Chu Tiểu Bảo nói là có, vừa rồi ở bên ngoài chú không nói vì sợ mang đến phiền toái cho các cháu.
”Thịnh Kiêu có chút ngạc nhiên, trong thôn này còn có loại đại đội trưởng như vậy sao?Ban đầu cô nghĩ sai về người này, nhưng điều này không cản trở cô thay đổi suy nghĩ, cô liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn đại đội trưởng, nếu không có chú, thật sự chúng cháu không biết phải làm sao.
”Sau khi suy nghĩ lại, trước đó đại đội trưởng luôn không lấy ra, chắc do nhìn thấy cô đang trong tình trạng hôn mê, nếu như tiền ở trong tay Du Hà thì sẽ thu hút sự tham lam của nhóm người Chu Tiểu Bảo.
.