Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn - Dạ Mệnh (FULL)

Rầm rầm!

Con tàu mở một cánh cửa.

Một vị lão giả tóc trắng, mặt mày hồng hào dẫn đầu đi ra.

Sau lưng lão giả là một đám tuấn nam mỹ nữ thanh tú vô song. Không ít người của các thế lực thấy hình ảnh này đều thoáng nheo mắt lại.

Vô Cực Môn này hoàn toàn không đặt Tiểu động thiên Lân Thiên vào mắt hay thế nào? Vậy mà dám quang minh chính đại phái đệ tử tông môn lại đây.

Trong động thiên có vô số yêu thú nguy hiểm ẩn nấp khắp nơi, cũng có đại yêu Động Phủ đang ngủ đông, bọn họ cho rằng đến để du lịch hay sao?

Rất nhanh sau đó, trên tàu đi xuống tổng cộng mười người.

Bảy nam tử, nữ tử mặc trang phục đệ tử trung tâm của Vô Cực Môn, thêm lão giả tóc trắng dẫn đầu vừa rồi và một nam tử trung niên mặt vuông chữ điền từ đầu tới cuối không nói không cười. 

Lão giả tóc trắng chậm rãi rơi xuống đất, nhìn những người đứng trước mắt mình, giọng nói không lớn lại như nổ vang trong đầu mỗi người đứng đây:

“Lát nữa nếu chư vị có thể sưu tầm đến bảo vật cấp Huyền giai trở lên trong động thiên đều có thể trao đổi đồng giá với Vô Cực Môn ta.”

Những lời này nghe có vẻ không có gì lạ, thực tế thì áp bách vô cùng.

Tóm tắt lại chính là, nếu không trao đổi bảo vật trong động thiên với Vô Cực Môn thì có thể còn sống ra khỏi nơi này hay không đều là một vấn đề.

Lão giả tóc bạc vuốt râu cười: “Tốt lắm, nói đến đây thôi, mời chư vị tiến vào."

Một nơi rộng rãi nào đó, xác chết chất đống, máu tươi thấm đẫm mặt đất.

Bà cụ tóc bạc miệng hộc máu không ngừng, nhìn thi thể trưởng lão Vấn Hoa Tông, vẻ mặt bi thương.

Bà ta chính là cường giả Dưỡng Thần Cảnh Lục trọng thiên của Vấn Hoa Tông lúc bên ngoài. Lúc này bà ta đã sớm không giữ được tư thái như trước.

Tu vi Dưỡng Thần Lục trọng thiên hàng thẳng xuống Tam trọng thiên, trên bụng còn cắm một thanh trường đao nhìn không thấu phẩm giai. Gân mạch hai tay tổn thương hơn nửa, vị trí đan điền còn bị người giảo nát không chịu nổi.

Đừng nói tu luyện trở lại Lục trọng thiên, chỉ sợ cả đời cũng không thể lên được Tứ trọng thiên nữa. Bà ta nhìn thoáng qua hung phạm vừa giết sạch trưởng lão hỏi hoa tông bọn họ, thoạt nhìn chỉ là một thiếu niên rất nhỏ tuổi.

Thiếu niên nở nụ cười ôn hòa vô hại.

Nếu không phải tay trái thiếu niên còn dính lại chút máu và cảnh tượng khủng khiếp trước mắt thì hoàn toàn không tưởng tượng được toàn bộ đều do hẳn gây ra.

Ngục Chân cười nhe hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.

“Lão bà bà, xin lỗi nha. Ta còn cho rằng Vấn Hoa Tông các ngươi lợi hại lâm chứ, không ngờ lại kém đến như thế”

Nghe vậy, lão bà hấp hối cần răng hỏi: “Các hạ còn muốn tiếp tục giả vờ làm gì? Muốn giết cứ giết, muốn xẻo cứ xẻo, cứ tự nhiên đi!"

Ngục Chân bất đắc dĩ vươn tay phải gãi đầu, vẻ mặt vô tội: “Ta mới mười tuổi thật mà." 

“Lúc ta sinh ra, phụ thân và mẫu thân đều vứt bỏ ta, sau đó được ông nội nhặt về. Nhưng sau đó ông nội lại bị một đám cướp bóc giết chết. Đám cướp kia ném ta tại một vách núi, trên vách núi có một cây gai nhô ra, lớn lắm..."

Nói đến đây, Ngục Chân còn khoa tay múa chân mô tả.

“Ta nhớ rõ khi đó ta một mình bị cành gai kia cắm xuyên một lỗ to, chảy rất nhiều máu. Nhưng lúc ta sắp chết thì lại thấy máu của mình chảy xuống nền đất, khiến cho vài chữ quái lạ nở rộ ánh sáng rất đẹp, sau đó.

Ở metruyen hot. vn là ra mới nhất và đầy đủ nhất, các bên khác lấy về chắc chắn thiếu nội dung. Truyện ra nhanh hơn cả mấy chục chương.

Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

“Sau đó... ta về trên vách núi, giết sạch đám cướp bóc kia!"

Đôi mắt Ngục Chân nối lên một tia khát máu rất nhẹ, khiến người ta sợ run lập cập.

Cùng với đó, một luồng khí tức lơ đãng phóng thích.

“Khụ! Khu!” Bà lão lại phun ra một búng máu.

Lúc này, hai mắt bà ta khiếp sợ vô cùng, đôi mắt xám mờ trợn cả lên.

Thật lâu sau, bà ta dùng hết sức lực toàn thân mới nói ra được hai chữ rất nhỏ: “Động... phủ..."

Bà ta chết rồi.

Bị một thanh phi kiếm thình lình xuyên qua đầu, Ngục Chân cười nói: "Lão bà bà, ngươi xuống Âm Phủ cũng đừng trách ta nhé. Ai khiến các ngươi muốn cướp đồ của ta trước chứ? Các chủ đại nhân nói... hành vi này của ta là phòng vệ chính đáng, không liên quan gì ta cả."

Nụ cười của thiếu niên tựa như ác ma.

Về phần bà lão kia, có lẽ bà ta cũng không ngờ lòng tham nhất thời của mình lại hại chết toàn bộ trưởng lão Vấn Hoa Tông.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận