Xèo xèo xèo!
Âm thanh sấm sét đốt cháy dây leo vang lên. Ánh sét tỏa ra, bầu trời dày đặc những tia sáng màu xanh.
“Không, không có việc gì sao?”
Rốt cuộc, trên mặt Lâm tổ sư cũng xuất hiện vẻ hoảng hốt lo sợ.
Có thể nhìn thấy, sau khi Ngũ Lôi Thiên Tâm Chưởng va chạm với dây leo, cũng không giống như ông ta dự đoán là uy thế hung hãn của sấm sét sẽ phá nát dây leo.
Kết quả lại là dây leo hoàn toàn trói chặt cánh tay trái của ông ta lại.
“Ngũ Lôi Thiên Tâm Chưởng là công pháp mà thời trẻ, trên đường lịch lãm ta đã tìm được trong mộ địa của một tu sĩ Đan Hồn Cảnh. Đây chính là một môn công pháp Địa giai thượng phẩm, làm gì có chuyện chỉ vài cọng dây leo cũng không phá nổi, rốt cuộc thì ngươi đã dùng yêu thuật gì?” Lâm tổ sư thất thanh nói.
“Yêu thuật? Ở thế giới trước đây của ta, người ở đó đều xưng hô với ta như vậy.” Ý cười của Quỳ Nguyệt càng thêm nồng đậm.
“Môn yêu thuật này đúng là quá kỳ dị, nếu tiếp tục dây dưa, sợ rằng tình huống sẽ càng trở nên bất ổn. Hết cách rồi, chỉ có thể dùng bộ dạng này thôi.”
Suy nghĩ vừa hiện, trong lòng vị tổ sư Vô Cực Môn này đã đưa ra một quyết định đau lòng.
Lão buông tha Cửu Long Tiên trong tay phải ra.
Sau đó, ánh mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn, tay phải làm ra tư thế đao gió, ra tay với tay trái đang bị trói buộc.
Phập!
Huyết dịch phun ra như bão tố.
Không ngờ tới Lâm tổ sư lại chém đứt cánh tay trái bị dây leo trói buộc của mình!
Sắc mặt Lâm tổ sư đã hơi nhợt nhạt, nhưng cái miệng từ đầu đến cuối nói năng vẫn hùng hồn đầy lý lẽ: “Đại Na Cách Nhân Thuật.”
Chỉ thấy thân hình lão đột nhiên trôi qua, ngay sau đó đã xuất hiện ở chỗ cách vị trí cũ cả trăm dặm.
“Tiểu oa nhi vẫn quá non nớt, đi chết đi!”
Lâm tổ sư đặt bàn tay phải thành thế ởtrước miệng:
“Nổ!”
Chỉ thấy mặt ngoài Cửu Long Tiên đang bị Cửu Long Tiên trói buộc ở đẳng kia lại xuất hiện từng vết từng vết rạn nứt kim sắc. Đây rõ ràng là dấu hiệu pháp bảo tự bạo!
Chẳng qua chỉ trong vòng mấy hơi thở.
Bùm!
Âm thanh đinh tai nhức óc kinh thiên vang lên.
Toàn bộ lãnh thổ Trung bộ đều có thể thấy rõ đám mây to lớn hình nấm kia.
Trong đại điện.
Dạ Mệnh đang thưởng thức vở kịch này.
Ánh mắt dời đến Lâm tổ sư, tuy khí tức trên người lão đã dần dần uể oải, nhưng Dạ Mệnh lại mở miệng tán dương: “Không hổ là tổ sư Vô Cực Môn, ngoại trừ đầu óc linh hoạt, làm việc cũng rất nhanh nhẹn quyết đoán, không chút dây dưa lằng nhãng. Thảo nào có thể đạt đến trình độ bây giờ, nhưng mà...
Ngữ khí tán dương của hẳn trong nháy mắt biến thành châm chọc.
“Đáng tiếc chọn sai đối thủ rồi.”
Trên bầu trời, trận đại chiến này đã sắp đến hồi kết thúc.
“Dưới sức nổ của một món pháp bảo Địa giai, ta không tin ngươi còn có thể sống sót trở về.” Lâm tổ sư trầm giọng nói.
Đúng như lời lão ta mới nói, uy lực của một món pháp bảo Địa giai hạ phẩm phát nổ quả thực là rất khủng bố.
Theo lý mà nói, cho dù có là cao thủ Đan Hồn Cảnh nhất trọng thiên thì cũng khó mà chịu được, có xác suất sẽ táng thân tại chỗ!
Cũng vào một khoảnh khắc tâm tư Lâm sư tổ đang bạo. động, một âm thanh làm lão vạn vạn khó mà tin được, truyên ra từ trung tâm vụ nổ.
“Chỉ thế này thôi à?”
Leng ca leng keng.
Tiếng lục lạc thanh thúy dễ nghe chợt nổi lên.
Quỳ Nguyệt bước ra từ trong khói bụi, thần sắc bình tĩnh. Hai mắt nhìn chăm chú vào Lâm tổ sư căng thẳng ở một bên.
Cười nói: “Hiểu sự chênh lệch giữa chúng ta chưa?”
Lâm tổ sư im lặng không nói.
Có điều ngay lập tức, trong mắt ông ta lại bắn ra dục vọng cầu sinh mãnh liệt.
Lâm tổ sư thả người hóa thành một luồng hồng quang, chạy trốn cực nhanh về phía sau. Tốc độ thật đáng sợ.
“Muốn chạy trốn à?” Quỳ Nguyệt hơi cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào hình bóng đang chạy trốn của Lâm tổ sư.
Bên kia.
Tay phải Lâm tổ sư che vết thương trên tay trái.
Hai mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía sau, thần sắc hoang mang.
Lúc đầu lão còn chưa tin.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!