Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổ Chức Sát Thủ Ở Thế Giới Huyền Huyễn - Dạ Mệnh (FULL)

Cách đó mấy trăm dặm.

Vù vù vù.

“Sư tôn, người, người còn đuổi theo không?”

Bởi vì linh khí tiêu hao quá nhiều, sắc mặt của Phúc Minh Hoàng ửng đỏ, hắn ta thở hổn hển nói.

“Cũng không xuất hiện bất kỳ dao động linh khí khác thường nào.” Hồn phách lẳng lặng nói.

Phúc Minh Hoàng như trút được gánh nặng, thở phào ra một hơi thở. Hắn ta đặt mông ngồi xuống một khối cự nham dưới chân, nghỉ ngơi một lát.

Phúc Minh Hoàng trầm mặc, sau đó mở miệng nói: “Sư tôn, nhiệm vụ... của con.”

“Minh Nhị, vi sư không giận con, chớ để ở trong lòng. Con hãy tu luyện cho tốt, hiện tại chạy ra khỏi đó mới bảo toàn được hồn phách của con không bị lộn xộn.”

Phúc Minh Hoàng hơi mím môi, buông lỏng song quyền vẫn luôn nắm chặt. Một nơi nào đó.

Hồn phách lắc đầu: “Quả nhiên, cho dù có nói cái gì, cũng không thể nào khiến hắn buông bỏ được sự kiện kia.”

Nàng vẫn cảm nhận rõ ràng phẫn nộ chôn giấu trong lòng Phúc Minh Hoàng.

Cho nên những gì Phúc Minh Hoàng đang suy nghĩ... thực ra nàng vẫn có thể đoán được đại khái.

Nghỉ ngơi khoảng một khắc.

“Nghỉ ngơi cũng đủ rồi, để phòng ngừa vạn nhất, con tiếp tục chạy đi.”

Hồn phách mở miệng nói.

“Vâng.”

Phúc Minh Hoàng gật đầu một cái.

Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía cánh rừng rậm rạp trước mắt, cất bước đi tới... Chẳng biết đi được bao lâu.

Phúc Minh Hoàng vẫn luôn cảm thấy tình huống xung quanh không đúng lắm.

Hắn không nhịn được mở miệng hỏi: “Sư tôn, sao con có cảm giác bốn phía có cái gì đó không đúng, là ảo giác của con sao?”

Dứt lời.

Theo lý thuyết hẳn là âm thanh quen thuộc sẽ trả lời hắn, tuy nhiên cũng không xuất hiện. Phúc Minh Hoàng nhíu mày một cái.

Hắn thử mặc niệm một tiếng: “Sư tôn?”

Giọng nói của hắn như đá chìm đáy biển, không có một tiếng đáp lại nào. Phúc Minh Hoàng luống cuống.

Bởi vì hắn ta chưa bao giờ gặp phải tình huống này.

Trong dĩ vãng cũng từng có một lần sư tôn ngủ say, nhưng trước khi ngủ, sư tôn luôn nhắc nhở hắn.

Nhưng lúc này đây lại không nói lời nào cả, cho nên Phúc Minh Hoàng hoàn toàn không suy nghĩ được gì, chứ nói chỉ là bây giờ hắn còn bị phát lệnh truy nã trên toàn châu.

Không có sư tôn giúp đỡ, làm sao hắn có thể ẩn trốn đây? Trong lòng Phúc Minh Hoàng vô cùng hoảng loạn.

Đột nhiên. “Hình như phía trước có tiếng động.” “Đi xem thử.”

Mơ hồ nghe thấy hai đạo âm thanh khiến Phúc Minh Hoàng thất kinh. Sao nhanh như vậy đã có người đuổi tới?

Hơn nữa, bản thân hắn lại không nhận ra được chút gì. Thật sự quá cổ quái! Mà bây giờ hắn cũng không nhịn được tiếp tục suy nghĩ nhiều.

Phúc Minh Hoàng xoay người, bộ pháp vận chuyển, bỏ chạy về một phương hướng.

Nhưng chỉ mới đi được mấy bước, cảm nhận được hàn ý mãnh liệt truyền đến từ phía sau. Phúc Minh Hoàng cả kinh, vô thức quay đầu lại.

Một đạo mũi tên bạch hồng uy lực kinh người bắn về phía hắn. “Chết tiệt!” Phúc Minh Hoàng thất kinh.

Mũi tên bắn về phía hắn cực nhanh, tốc độ oanh kích tựa như lôi chớp, lại tựa như... trâu rừng phát điên đấu đá lung tung vậy.

Hắn vội vàng xoay người, hai tay bấm quyết niệm chú, “Sơn Nham Chỉ Trấn.”

Răng rắc răng rắc.

Năm cây đại thạch trụ hung hãn mọc lên đầy đất.

Nhưng làm hắn không ngờ tới chính là mũi tên lại dễ dàng xuyên qua năm cây thạch trụ, tiếp tục hướng về phía Phúc Minh Hoàng.

“Không!”

Phúc Minh Hoàng thất kinh, hai tay khoanh lại bảo vệ trước ngực.

Linh khí tuôn ra, hóa thành một hộ thuần bọc lại toàn thân hắn. Đột nhiên... Răng rắc

“Sao lại...”

Phúc Minh Hoàng nhìn mũi tên xuyên thủng qua ngực. Bịch một tiếng, cả người hắn ngã xuống mặt đất, hai mắt dại ra, vô thần chết lặng.

Tất cả đều quá đột ngột, đột ngột đến mức hắn không rõ rốt cuộc tình huống hiện tại của mình là gì. Hắn... chết rồi sao?

Âm thanh trái tim đang đập nhẹ nhàng vang lên... tựa như nhớ ra cái gì đó. Phúc Minh Hoàng cắn chặt răng. Không! Hắn không thể chết!

Hắn còn chưa báo thù cho phụ hoàng, báo thù cho sư môn, sao có thể chết không rõ ràng ở chỗ này được?

“Sư... tôn... Sư tôn...”

Phúc Minh Hoàng dùng hết toàn lực rống lên. Ngay khi hắn dần dần rơi vào. tuyệt vọng, hai mắt hắn sáng ngời.

“Sư tôn!”

Chỉ thấy sợi dây chuyền trên cổ hắn chợt hiện u quang.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận