Trong đại điện lại xuất hiện một bóng người Nhân Tự. “Mời đại nhân đi theo ta.”
“Ta biết rồi, cáo từ.”
Triệu Linh Hoàng gật đầu một cái, đi theo sát thủ Nhân Tự.
Đưa mắt nhìn bóng dáng Triệu Linh Hoàng đang rời đi, trong lòng Dạ Mệnh cười như hoa nở.
Bởi vì vừa nãy hắn đột nhiên cảm giác được khí vận màu tím trên người Phúc Minh Hoàng bỗng nhiên sụt giảm đến màu lam nhạt. Nói là một phát súng trở lại trước giải phóng cũng không đủ.
Trước đó không lâu, hắn còn đang suy nghĩ vì sao khí vận của Phúc Minh Hoàng chỉ giảm xuống một chút. Nhưng bây giờ xem ra hắn đã tìm được vấn đề trong này rồi.
Vấn đề này xuất hiện từ trên người Triệu Linh Hoàng.
Vào lúc trước khi ký giấy giao dịch sinh tử, có khi Triệu Linh Hoàng vẫn còn tiếp tục trợ giúp Phúc Minh Hoàng. Nhưng sau khi ký giấy giao dịch sinh tử, Triệu
Linh Hoàng đã hoàn toàn là người của Huyết Sát Các.
Chỉ cần nàng ta có bất kỳ hành vi nào vi phạm giao dịch, lập tức sẽ bị Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu đốt...
Điều kiện này cũng cắt đứt sự trợ giúp sau này của Phúc Minh Hoàng. Bây giờ chỉ thiếu một bước cuối cùng sẽ hoàn thành nhiệm vụ rồi.
Dạ Mệnh cười thầm trong lòng.
Bên trong rừng rậm ở nơi nào đó.
Phốc!
Cả người Phúc Minh Hoàng bị trọng thương bỗng nhiên ho mãnh liệt, máu tươi đầy miệng.
Vốn dĩ khí tức của hắn ta đã uể oải suy sụp, giờ phút này lại yếu ớt thêm mấy. phần, dường như chỉ còn lại thoi thóp.
Sắc mặt Phúc Minh Hoàng tái nhợt đến mức dọa người.
Dường như hắn ta đang suy nghĩ chuyện gì đấy, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào khoảng không.
“Con chó cái đáng chết! Lại thật sự dám vứt bỏ taI” Trong đôi con ngươi của hắn ta lửa giận bốc cháy ngùn ngụt.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời hơi âm u, phần nộ hét lên: “Huyết Sát Các, mối thù giữa ta và ngươi không đội trời chung!”
Âm thanh quanh quẩn vang vọng cả ngàn mét.
Phúc Minh Hoàng che miệng vết thương, dựa lưng vào cây đại thụ chậm chạp đứng dậy.
“Ta không thể chết ở chỗ này, ta muốn báo thù, ta muốn báo thù, ta muốn báo. thù những kẻ dám cướp đi tất cả của ta...”
Trong miệng Phúc Minh Hoàng không ngừng lẩm bẩm.
Trong lòng hắn ta vô cùng oán hận, tiếp tục bước từng bước tiến về phía trước theo đường cũ.
Đi về phía trước khoảng mười mấy bước, trong đôi mắt hẳn ta nhìn thấy phía trước có một bóng đen như ẩn như hiện. Trong lòng Phúc Minh Hoàng căng thẳng.
Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng kia vẫn đứng im bất động tại chỗ, Phúc Minh Hoàng lắc đầu: “Chẳng lẽ đây chỉ là ảo giác sao?”
Có điều một giây ngay sau đó.
Lúc bóng đen mở miệng nói ra một câu, khiến hắn ta hoàn toàn sững sờ tại
chỗ. “Không biết Phúc đại thiên tài của chúng ta còn nhận ra ta không?” Hắn vừa dứt lời, Phúc Minh Hoàng đột nhiên cả kinh, hai mắt trợn to.
Bóng đen mơ hồ không rõ kia lập tức biến mất, thay thế vào đó là nam tử trung niên áo trắng.
Trong nháy mắt cả người Phúc Minh Hoàng phát lạnh.
Bởi vì người đàn ông trung niên trước mắt rõ ràng là kẻ mà hắn ta nhìn thấy lúc ở trên Tiên môn đại điển, là người trong Huyết Sát Các. Cảnh nam tử trung niên đánh lui Chân Nguyên Tông trưởng lão chỉ với một chiêu, lại khắc thật sâu trong lòng hắn ta.
Thậm chí có thể nói bản thân hắn ta cảm thấy bất lực với Huyết Sát Các.
Cảm giác bất lực này rất lớn, hoàn toàn dâng lên sau khi hắn ta nhìn thấy Vạn Thánh.
“Không phải sư tôn đã nói với các ngươi rồi sao?”
“... Nàng ta đi với các ngươi, ngươi... sẽ không tiếp tục ra tay với ta.” Phúc Minh Hoàng nơm nớp lo sợ, nói.
Dạ Mệnh điều khiển cơ thể Vạn Thánh, nghe vậy, hắn lập tức mỉm cười:
“Trước đó còn nói người ta là một con chó cái, đằng sau đã trở thành sư tôn rồi à?”
Nghe được câu nói này của Dạ Mệnh, mặc dù trong lòng Phúc Minh Hoàng cảm thấy xấu hổ, hận không thể đào một cái lỗ chui vào.
Nhưng giờ phút này, nguy nan đang ập xuống, cái gọi là thể diện so với mạng nhỏ của hẳn ta, giữa nặng và nhẹ, tất nhiên liếc mắt một cái là biết.
Thể diện gì đó, chờ sau này có một ngày hắn ta tiến vào Thánh Cảnh. Đó là lúc hủy diệt Huyết Sát Các và con chó cái kial
Trong lòng Phúc Minh Hoàng suy nghĩ như thế, vừa thay đổi đề tài nói với Dạ Mệnh.
“Tất nhiên.”
“Huyết Sát Cát ta luôn tuân thủ giao hẹn.”
“Vậy ngươi tới đây làm gì?” Phúc Minh Hoàng vô cùng cảnh giác hỏi. “Lấy đồ.” Dạ Mệnh bình thản nói.
“Đồ..”
Không đợi Phúc Minh Hoàng phản ứng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!