Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt 1

Diệp Lai tới nói với Trình Cẩm, “Vừa nãy Hoàng Tâm cảm xúc quá kích động nên ngất xỉu, đã được đưa đến phòng y tế, Hàn Bân và Du Đạc đi theo.”

Phòng thẩm vấn có một mặt tường là gương thủy tinh, người ở trong không nhìn thấy bên ngoài nhưng người bên ngoài có thể thấy bên trong, tiếng động trong phòng cũng truyền ra ngoài qua loa phát. Hoàng Tâm nghe Dương Tư Mịch nói Hiền Lạc Lạc thừa nhận tội giết người thì rất kích động, sau đó ngất xỉu.

Trình Cẩm gật đầu ra hiệu đã biết, anh thấy Hiền Lạc Lạc bị dẫn vào phòng thẩm vấn liền trở lại trước tường thủy tinh quan sát.

Hiền Lạc Lạc sau khi vào phòng thì không đi vào trong mà đứng ở cạnh cửa nhìn Quý Tâm Ngữ, “Thời điểm như thế này người tôi không muốn nhìn thấy nhất là cô, cô tới làm gì?”

Quý Tâm Ngữ lúc này đã trở về dáng vẻ bình thường, ngoài đôi mắt hơi đỏ gần như không nhìn ra cô vừa mới thất thố khóc to, “Họ nói cậu thừa nhận giết người, cậu sao lại giết người, cậu điên rồi sao? Tại sao cậu muốn thừa nhận chuyện này?!”

Hiền Lạc Lạc nói, “Tôi đã sớm nói tôi nhất định sẽ khiến họ trả giá đắt.”

Quý Tâm Ngữ hít sâu, “Cậu nói cho họ cậu không giết người đi.”

Hiền Lạc Lạc nghiêng đầu mỉm cười nhìn cô, như một cô gái trẻ bốc đồng, nói, “Không.”

Quý Tâm Ngữ luống cuống rơi lệ, Hiền Lạc Lạc phì cười, “Quý Tâm Ngữ kiên cường bị công ty đóng băng, bị người nhục nhã đều không khóc, bây giờ lại khóc, vì tôi? Quý Tâm Ngữ, thật ra tôi cũng không hận đám người Nghiêm Thư Nhận đâu, là tự tôi chọn con đường này, tôi hận nhất là cô, cô tự cho mình thanh cao chưa từng chịu để tôi giúp cô, cô xem thường tôi tiếp người ta ngủ đúng không, vậy cần gì để ý tới sống chết của tôi?”

Lúc trước cô bước lên con đường này một nửa vì chính cô, một nửa lại vì giúp Quý Tâm Ngữ, nhưng Quý Tâm Ngữ chưa từng nhận sự giúp đỡ của cô, về sau bản thân Quý Tâm Ngữ vận may không tệ chuyển sang Giải trí Song Kỳ, sau đó tinh quang rạng rỡ nhưng đây là đang vả lên mặt cô một cái tát, Quý Tâm Ngữ đồng ý nhận giúp đỡ từ bất kỳ người nào cũng không nhận của cô. Quý Tâm Ngữ là hoa bách hợp hoàn mỹ dưới ánh mặt trời, cô là hoa anh túc màu máu trong bóng tối, các cô… có thể nói khác nhau một trời một vực.

Quý Tâm Ngữ nghẹn ngào nói, “… Không phải như vậy, cậu đã đủ vất vả… Tôi chỉ không muốn để cậu khó xử vì chuyện của tôi.”

Hiền Lạc Lạc gật đầu, “Ừm, vậy bây giờ cô đừng ở đây tiếp tục gây khó khăn cho tôi nữa, cô mau về đi.” Cô muốn gọi người tới đưa Quý Tâm Ngữ đi, há miệng nhưng lại không thể phát ra tiếng, cô chợt cảm thấy sức cùng lực kiệt, lui về sau một bước tựa lên tường yên lặng nhìn Quý Tâm Ngữ rơi lệ không ngừng.

Liên Hương nhìn Tiểu An cùng rơi nước mắt với Quý Tâm Ngữ, lấy dũng khí muốn nói câu an ủi cô thì thấy Dương Tư Mịch đột nhiên ném một tờ giấy tới, “Chữ ký!” Tiểu An nhào qua tiếp được tờ giấy đang chao liệng, vui vẻ ra mặt mở ra xem, quên mất mấy giây trước mình còn khóc.

Tống Văn nói, “Cũng hết giờ rồi nhỉ?” Hắn cho người dẫn Hiền Lạc Lạc đi.

Hiền Lạc Lạc theo nhân viên ra ngoài, Quý Tâm Ngữ khóc đến mức khàn giọng lên tiếng, “Lạc Lạc…” Hiền Lạc Lạc hơi cúi nghiêng đầu như muốn quay đầu, cuối cùng vẫn cứng cổ nhìn thẳng phía trước đi ra.

Tống Văn thở dài, “Vậy bây giờ lại là tình huống gì đây?” Hắn cũng đã nhìn ra, Hiền Lạc Lạc có lẽ không giết người, vậy ngôi sao đang nổi này tại sao muốn nhận tội? Dù sao không đến mức vì không chịu thua kém mà đi tìm chết chứ?

Trình Cẩm gọi điện thoại cho Hàn Bân, “Hoàng Tâm tỉnh chưa?” Nhận được câu trả lời thì anh cúp điện thoại, nói với Dương Tư Mịch, “Tư Mịch, Hoàng Tâm tỉnh rồi, chúng ta đi xem một chút đi.”

Phòng thẩm vấn cách phòng y tế không xa, mấy phút sau đám Trình Cẩm thấy được Hoàng Tâm qua cửa sổ, cô đã tỉnh, đang ngồi trên ghế ngẩn người.

Hàn Bân nói, “Thân thể cô ấy rất không khỏe, bệnh rất nặng.”

Du Đạc ở một bên dùng laptop tìm người điều tra giúp tài liệu về Hoàng Tâm.

Trình Cẩm thở dài đi vào phòng, anh và Dương Tư Mịch ngồi xuống ghế đối diện Hoàng Tâm, song phương trầm mặc hồi lâu, ngoài cửa Tống Văn không kiềm chế được đi qua đi lại trên hành lang.

Không lâu sau, Du Đạc tra được tài liệu, cậu nhắn tin vào di động của Trình Cẩm: Tra được rồi, cô ấy đúng là bị bệnh nặng, ung thư, hẳn không còn bao lâu. Trình Cẩm đặt điện thoại trước mặt Hoàng Tâm để cô nhìn, Hoàng Tâm hơi co rúm nhưng vẫn không nói gì.

Dương Tư Mịch nói, “Ngay từ đầu cô đã biết Hiền Lạc Lạc và những người kia có quan hệ thể xác, hơn nữa cô còn ủng hộ.”

Hoàng Tâm run rẩy cả người, sắc mặt trắng bệch, dường như lại muốn ngất, “Cậu thì biết gì?! Tôi đã thấy Quý Tâm Ngữ bị đóng băng, chẳng lẽ muốn để A Hiền cũng mãi mãi không có ngày nổi tiếng như cô ấy?!” Trong ngành giải trí, bị đóng băng đồng nghĩa không có tương lai, có thể tái xuất đồng thời còn gặp may như Quý Tâm Ngữ hiếm như lá mùa thu.

Trình Cẩm nói, “Cô cho rằng quan hệ thể xác chỉ là theo nhu cầu, các cô không làm sai, vậy bây giờ cô làm những chuyện đó vì cái gì? Muốn giúp Hiền Lạc Lạc một lần cuối?”

Hiền Lạc Lạc nói cô giết mấy người bị hại Nghiêm Thư Nhận, nếu cô không phải hung thủ thì tại sao muốn nhận tội, là vì ai, vì người nào đó bên cạnh mình sao? Chẳng hạn như người đại diện mắc bệnh nan y của cô.

Nhưng nếu người đại diện là hung thủ, vậy động cơ là gì? Là muốn trước khi chết làm việc tốt giúp Hiền Lạc Lạc thoát khỏi những người đó?

Trình Cẩm nói, “Nếu cô muốn giúp Hiền Lạc Lạc, vậy không được như cô mong muốn rồi, Hiền Lạc Lạc kiên trì nói mình giết người.”

Hoàng Tâm nói, “Không phải các cậu đã biết em ấy không giết người sao?”

“Vậy thì thế nào? Chính cô ấy thừa nhận, hơn nữa còn có thể nói ra trình tự giết người, trước tiên cho người bị hại uống thuốc ngủ, chờ người bị hại mất tri giác thì ra tay giết người.”

“Được, tôi thừa nhận tôi giết người, như thế em ấy sẽ không có chuyện gì chứ?” Sau khi thừa nhận, tâm lý Hoàng Tâm thả lỏng, thân thể cũng không còn run rẩy.

Tống Văn nói, “Lần này sẽ không sai nữa ha.” Không ai hưởng ứng hắn, mọi người đều đang nghe Hoàng Tâm kể lại chuyện đã xảy ra.

Hoàng Tâm nói ban đầu cô không biết Hiền Lạc Lạc rất phản cảm loại giao dịch đó, cô cho rằng Hiền Lạc Lạc là loại người vì nổi tiếng cái gì cũng bằng lòng nỗ lực, cô còn cảm thấy khẩu vị Hiền Lạc Lạc thật lớn, không ngừng bò lên giường nhiều người khác nhau.

Nhưng ở chung với Hiền Lạc Lạc lâu ngày, có lẽ có tình cảm, cô không còn nghĩ vậy, cô thấy Hiền Lạc Lạc cũng không tệ lắm, ít nhất không phải người nịnh bợ, sau khi được thế Hiền Lạc Lạc luôn âm thầm giúp đỡ Quý Tâm Ngữ nhưng không biết sao hai người vẫn trở mặt.

Về sau Hiền Lạc Lạc cũng dìu dắt rất nhiều hậu bối, dù sao cô nổi danh tương đối sớm lại có tư lịch, với lại thỉnh thoảng còn có thể thổi gió bên tai Nghiêm Thư Nhận, chỉ cần không quá đáng Nghiêm Thư Nhận đều đồng ý, bởi thế mà Hoàng Tâm còn khuyên Hiền Lạc Lạc đừng tự mình lui tới với người khác nữa, tránh cho bị Nghiêm Thư Nhận biết sẽ chọc hắn không vui. Hiền Lạc Lạc nói Nghiêm Thư Nhận dĩ nhiên biết hết nhưng hắn chẳng để ý, chỉ là một người bạn giường thôi mà, hắn không mắc bệnh sạch sẽ.

Có một lần Hiền Lạc Lạc uống say, lấy ra một đống ghi âm và ảnh chụp từ két an toàn nói muốn khiến những kẻ này thân bại danh liệt, xem bọn họ làm sao chà đạp người khác.

Sự kiện lần này hù được Hoàng Tâm, cô nghi ngờ Hiền Lạc Lạc thật sự gửi ảnh chụp đi nhưng vì đám đàn ông trong ảnh đều có quyền có thế, người nhận được ảnh không đủ can đảm công khai, cô cực kỳ lo lắng Hiền Lạc Lạc sẽ gặp phiền phức vì chuyện này. Cô khuyên Hiền Lạc Lạc quên đi, dù sao bây giờ có cả danh lẫn lợi, chuyện quá khứ để nó qua đi.

Nhưng Hiền Lạc Lạc không phải người nghe khuyên bảo, việc muốn làm cô sẽ làm. Cô nói cô không sợ bị lôi xuống nước, cô nói mọi thứ đều có giá, bản thân thấy đáng giá là được.

Một tháng trước, Hoàng Tâm đột nhiên kiểm tra ra ung thư, giai đoạn cuối, không trị hết chỉ có thể kéo dài thời gian. Biết mình sắp chết, cô bàng hoàng rất nhiều ngày. Hiền Lạc Lạc thấy tinh thần cô không tốt nên cho cô nghỉ ngơi không cần lo lắng công việc, tự cô ấy có thể giải quyết. Lúc đó Hoàng Tâm khẽ giật mình, cô làm người đại diện của Hiền Lạc Lạc nhiều năm như thế, hình như chưa từng làm gì vì cô ấy, mọi thứ Hiền Lạc Lạc đạt được bất kể nguồn gốc có chính đáng hay không đều là do cô ấy tự tranh thủ lấy, người đại diện cô đây chỉ có thể nói xem như trung với cương vị, còn năng lực đại khái là rất bình thường.

Hoàng Tâm quyết định làm một số chuyện giúp Hiền Lạc Lạc, đây là chuyện cuối cùng cô có thể làm vì cô ấy.

Cô dùng danh nghĩa Hiền Lạc Lạc hẹn đám Nghiêm Thư Nhận đến phòng nghỉ gặp mặt, bọn họ không nghi ngờ gì, mặc dù việc này tư mật nhưng để người đại diện đáng tin chuyển lời cũng là tình huống bình thường. Hoàng Tâm đưa rượu đỏ đã bỏ thuốc cho họ uống, bọn họ cũng không nghi ngờ, trong lúc chờ Hiền Lạc Lạc bọn họ bất tri bất giác uống cạn.

Lần giết người đầu tiên Hoàng Tâm sợ muốn chết, nhiều máu như vậy, bắn tung tóe khắp người… Cũng may cô mang theo quần áo dự phòng. Nhưng sau khi mất cả buổi đứng trong phòng tắm rửa sạch máu cô không sợ nữa, cô cảm thấy giết người cũng chẳng khó, cô quyết định làm hết sức giúp Hiền Lạc Lạc giải quyết những người đó.

Lúc Hoàng Tâm không cẩn thận lộ tẩy trước mặt Hiền Lạc Lạc cũng không sợ hãi, lúc đó cô bất cẩn nói ra Nghiêm Thư Nhận là bị người chém loạn mà chết, nhưng trên thực tế không có ai biết Nghiêm Thư Nhận chết như thế nào, thậm chí còn không biết hắn có phải chết bình thường không vì cảnh sát không công bố tin tức về mặt này.

Lúc đó Hiền Lạc Lạc chỉ nghi ngờ nhìn Hoàng Tâm. Tuy cô không nói gì thêm nhưng Hoàng Tâm cảm giác được cô đã biết.

Trong buổi tiệc Quý Tâm Ngữ đặc biệt chạy tới nói chuyện với Hiền Lạc Lạc, lời cô ấy nói khá kỳ lạ nhưng Hoàng Tâm nghe hiểu, cô nghĩ vậy thì hôm nay không ra tay là được, lại không ngờ Hiền Lạc Lạc sẽ hẹn người khác gặp mặt càng không ngờ sau khi bị bắt Hiền Lạc Lạc sẽ thừa nhận mình giết người.

Liên quan tới trình tự giết người. Hiền Lạc Lạc có thể đoán đúng Hoàng Tâm cho người bị hại uống thuốc ngủ là vì Hoàng Tâm cũng bỏ thuốc cô, cô thường xuyên mất ngủ nhưng không chịu uống thuốc ngủ, thời gian dài tinh thần rất kém, vì để cô đi ngủ, Hoàng Tâm đã lén bỏ thuốc ngủ vào đồ uống của cô, làm nhiều lần nên bị cô phát hiện.

Sau khi nhận tội, Hoàng Tâm xin Trình Cẩm giấu Hiền Lạc Lạc chuyện cô bị bắt. Trình Cẩm hỏi ý Tống Văn, Tống Văn nghĩ dù sao vụ án này cũng sẽ được bảo mật, thôi thì cứ làm việc tốt đi.

Sau đó, Tống Văn nói cho Hiền Lạc Lạc biết hung thủ là một người đàn ông có thù riêng với đám người Nghiêm Thư Nhận. Hắn còn phá lệ cho Hoàng Tâm và Hiền Lạc Lạc gặp nhau lần cuối.

Hoàng Tâm nói với Hiền Lạc Lạc cô mệt mỏi, muốn từ chức đi du lịch, trước đây cô cũng thường nói có thời gian thì muốn đi du lịch vòng quanh thế giới. Hiền Lạc Lạc nửa tin nửa ngờ nhưng không chịu nổi Quý Tâm Ngữ ở bên cạnh phụ họa, Quý Tâm Ngữ nói “Hoàng Tâm không ở đây tôi cũng có thể chăm sóc cậu”, Hiền Lạc Lạc cười mắng không biết cuối cùng là ai chăm sóc ai… Cứ cười đùa như thế, lần gặp nhau cuối cùng của Hoàng Tâm với hai cô ngược lại không quá thương cảm.

Sau này Hiền Lạc Lạc kết thúc hợp đồng với Tinh Hải, từ từ mờ nhạt khỏi ngành giải trí.

Trình Cẩm từng hỏi Hiền Lạc Lạc có muốn lấy lại những tài liệu kia không.

Hiền Lạc Lạc nói, “Muốn tìm người dám lấy đi những thứ đó thật không dễ, anh đừng trả lại cho tôi được không?”

Nếu người trong cuộc không hối hận, Trình Cẩm liền bảo Tiểu An làm mờ dung mạo Hiền Lạc Lạc, sau đó sao chép tài liệu thành nhiều bản, gửi cho mỗi bộ một bản, lần này cuối cùng không còn cách nào tiếp tục đè những chuyện này xuống.

Mấy tháng sau, chính phủ tiến hành một cuộc chỉnh đốn tác phong rầm rộ. Rất nhiều người âm thầm nghiến răng nghiến lợi với tổ đặc án, trái lại cũng có người rất tán thưởng tổ đặc án.

Cấp trên của Tống Văn lại tức giận, ông già quát, “Tổ đặc án sao có thể giấu đống tài liệu đó làm của riêng hả! Kết quả hôm nay cùng lão Hạ tán gẫu tôi mới biết tin, vốn dĩ tôi phải là người đầu tiên biết chuyện!”

Tống Văn biết ông ấy vì đánh mất cơ hội khoe khoang mà canh cánh trong lòng, thật ra số tài liệu đó là củ khoai nóng bỏng tay, tổ đặc án lấy đi càng tốt, hắn vội ho khan, nịnh nọt nói, “Ít nhất là ngài mời tổ đặc án đến điều tra vụ án này, chứng tỏ ngài rất tinh mắt!”

“Chứ sao!” Ông già vui vẻ, bắt đầu gọi điện thoại, Tống Văn đoán ông ấy muốn gọi cho người khác khoe khoang chuyện này…
Nhấn Mở Bình Luận