Minh Thế Nhân nói:
“Đại nhân nhà ngươi có quan hệ như thế nào với Ngụy Trác Ngôn?”
Hắn nghe ra được từ trong giọng nói của Vu Sinh, quan hệ giữa Ngụy Trác Ngôn và Mạc Ly dường như không tốt lắm.
“Chuyện này…”
Vu Sinh ấp úng không dám nói thêm.
“Ngươi luôn miệng nói chuyện ở Độ Thiên Giang không liên quan đến đại nhân nhà ngươi… Nhưng việc vớt xác ở bến tàu có bố trí đại trận vu thuật, lại còn có cao thủ như Trần Trúc toạ trấn. Chẳng lẽ… ngươi xem ta là đồ ngốc?”
Thình thịch!
Vu Sinh và Vu Quan quả quyết quỳ xuống, trên trán túa ra mồ hôi lạnh. “Mạc đại nhân cũng chỉ phụng mệnh làm việc, đại trận vu thuật ngoài bến tàu đã bố trí từ trước. Sự tình của Ngư Long thôn thật sự không có liên quan gì đến đại nhân nhà ta. Nếu có nửa câu dối trá nguyện chết không yên thân!!”
Mặc kệ bọn hắn có thề thốt thế nào, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cũng không tin tưởng.
Bầu không khí trong đại điện ngày càng khẩn trương.
Ngay khi hai người chuẩn bị lao lên thì ——
Phan Trọng đứng ở một bên chưa từng mở miệng, đột nhiên cất tiếng nói: “Chủ nhân của thập vu hậu nhân sao lại mang họ Mạc tên Ly?”
Vu Sinh và Vu Quan giật mình, quay đầu lại nhìn về phía Phan Trọng.
Nếu trong trường hợp khác, việc Phan Trọng gọi thẳng tên Mạc Ly là điều tối kỵ.
Nhưng nơi này là Ma Thiên Các, cho dù có khó nghe cỡ nào bọn họ cũng chỉ có thể nghe.
“Người người đều có quyền tu hành, tu vi của Mạc Ly đại nhân cao thâm, chúng ta nguyện ý đi theo ngài ấy.”
Phan Trọng lại nói:
“Từ xưa đến nay thập vu chính là cường giả được người người kính ngưỡng, am hiểu y thuật và bói toán. Bạch vu thuật lại càng là đăng phong tạo cực. Nếu các ngươi là hậu nhân của thập vu, tại sao lại trở thành chó săn cho người khác?”
Chó săn?
Sắc mặt Vu Sinh và Vu Quan đều trở nên khó coi.
Ánh mắt hai người nhìn Phan Trọng đầy dò xét.
Trước khi tới đây bọn hắn đã nghiên cứu đầy đủ về Ma Thiên Các.
Trong ấn tượng của bọn hắn, Ma Thiên Các không có người này.
“Các hạ là…?”
Phan Trọng cũng thản nhiên đáp: “Đại trượng phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta vốn xuất thân từ Tịnh Minh Đạo, hiện nay là người của Ma Thiên Các. Chuyện của Ma Thiên Các cũng là chuyện của Phan Trọng ta.”
Vu Sinh chắp tay nói: “Thì ra là Phan huynh… danh tiếng hậu nhân thập vu không đáng khoe khoang. Chúng ta chỉ muốn ra sức vì triều đình, tạo phúc cho bách tính trong thiên hạ.”
“Nói hay lắm.” Phan Trọng vỗ tay. “Ta đã hỏi tứ tiên sinh, ở khu vực Độ Thiên Giang không chỉ có đại trận vu thuật, mà trăm dặm ven sông đều có cạm bẫy vu thuật, ngay cả cường giả như tứ tiên sinh khi chạm phải còn bị vu thuật ám toán, huống gì những bách tính phổ thông tay trói gà không chặt? Trước kia khi ta còn ở Tịnh Minh Đạo vẫn thường xuyên nghe được tin tức bách tính chết thảm bên bờ Độ Thiên Giang, ngươi định giải thích thế nào đây?”
Sắc mặt Vu Sinh biến hoá.
Hắn bị Phan Trọng nói tới á khẩu không trả lời được.
Lục Châu vẫn hời hợt nhìn bọn hắn, không tham gia chủ đề thảo luận.
Vu Sinh cung kính nói: “Độ Thiên Giang thường xuyên có tu hành giả tới gần, quấy rối dân chúng địa phương. Có đại trận vu thuật, những chuyện này đã giảm bớt đi nhiều. Chuyện gì cũng có hai mặt của nó, lời Phan huynh nói có hơi phiến diện.”
“Cho dù là như vậy… trong đại trận vu thuật là kho hàng chồng chất xác chết vớt được từ dưới đáy sông. Các ngươi lại chẳng có chút kính nể nào đối với người đã khuất, không sợ ra khỏi cửa bị sét đánh chết sao?”
Vu Sinh và Vu Quan lùi lại một bước.
Câu nói này của Phan Trọng khiến hai người bọn họ giật nảy mình.
“Đợi sau khi chuyện này qua đi, chúng ta chắc chắn sẽ mời đại sư Phật môn tụng kinh siêu độ, cầu phúc cho bọn họ được về miền cực lạc!” Vu Sinh nói.
Lời nói này không còn chút lực lượng nào, thậm chí còn có vẻ chột dạ.
Phan Trọng cười ha ha nói: “Người tu vu thuật lại muốn mời đại sư Phật môn đến tụng kinh, thập vu nếu nghe được lời này chắc cũng sẽ bị các ngươi làm cho giận đến mức đội mồ sống dậy!”
“Ngươi ——”
Đánh người không đánh vào mặt.
Lời này của Phan Trọng có hơi nghiêm trọng.
Đối với Vu Sinh và Vu Quan thì thập vu chính là người bọn họ luôn kính sợ.
Người mình tôn kính lại bị vũ nhục sao có thể nhịn được?
Vu Quan đã xông lên nửa bước bị Vu Sinh cưỡng ép kéo lại. Hắn nói: “Phan huynh, chúng ta chân thành đến đây cầu hoà, tuyệt không có ý muốn gây thù hằn! Nếu thật sự mạo phạm đến Ma Thiên Các, chúng ta nguyện ý đền tội!”
Vu Sinh rất thông minh, hắn khom người với Lục Châu.
Tạm thời không nói tới bọn hắn thật tâm hay giả ý cầu hoà.
Huynh đệ Vu Sinh, bao gồm cả chủ tử Mạc Ly đứng sau lưng đều không ngờ tới việc Trần Trúc bị Ma Thiên Các giết chết.
Trần Trúc là đại tướng tâm phúc của Mạc Ly, liệu Mạc Ly có thể nuốt được cơn giận này?
Bên trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Kẽo kẹt.
Từ chỗ Diệp Thiên Tâm bỗng nhiên truyền tới âm thanh kẽo kẹt.
Vu Sinh và Vu Quang đồng thời nhìn về phía Diệp Thiên Tâm.
Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc!
Minh Thế Nhân quay đầu nhìn về phía sư phụ đang trầm tư, sau đó mở miệng nói: “Đưa Thiên Tâm về phòng.”
“Vâng.”
Diệp Thiên Tâm vẫn đang trong trạng thái hôn mê, để nàng ở đây chẳng có chút ý nghĩa nào.
Sau khi nữ tu mang Diệp Thiên Tâm đi.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, bước xuống bậc thềm.
“Nếu muốn cầu hoà cũng không phải là không thể.”
“Các chủ hiểu rõ đại nghĩa, vãn bối vô cùng cảm kích!” Vu Sinh cung kính khom người.
“Bản toạ rất hiếu kỳ… Xương cốt của Bạch Dân thật sự có thể phá được đại nạn thọ mệnh sao?” Lục Châu đột nhiên mở miệng nói.
“Chuyện này…”
Vu Sinh bị câu hỏi đột ngột của Lục Châu làm cho ấp a ấm úng. “Từ tình hình trước mắt đến xem thì… không thể.”
“Vậy tại sao lại phải tiếp tục vớt xác?”
“Chuyện này có liên quan đến bí mật trong cung! Các chủ…”
“Gia sư đã cho ngươi bậc thang, ngươi còn không biết leo xuống! Cái gì mà bí mật với không bí mật… Mau nói!” Tiểu Diên Nhi vung nắm đấm lên.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Ngươi có thể không nói, thậm chí có thể bình yên rời khỏi Ma Thiên Các, bản toạ sẽ không cưỡng cầu…”
Nghe lời này.
Vu Sinh lúng túng lắc đầu rồi chắp tay nói: “Việc này tuy là chuyện cơ mật, nhưng đã mười năm trôi qua vẫn chưa khám phá được thực hư, thôi vậy… Có lời đồn một mảnh xương cốt đặc thù của Bạch Dân có thể phá đại nạn thọ mệnh, lời này không có thật, trong cung phải mất mười năm mới biết được, thứ chân chính phá được cực hạn thọ mệnh là Thừa Hoàng của Bạch Dân.”
“Thừa Hoàng?”
“Thừa Hoàng có bộ dáng như một con hồ ly, trên lưng nó có sừng, tuổi thọ hai ngàn năm tuổi.” Vu Sinh nói.
Mọi người đều cả kinh.
Minh Thế Nhân nhíu mày hỏi: “Nó là dị thú?”
“Đúng vậy.”
Vu Sinh cảm thán. “Năm đó trong cuộc chiến ở Độ Thiên Giang, Ngụy Trác Ngôn và hắc kỵ Phạm Tu Văn san bằng tất cả dị tộc, mục đích thật sự của bọn họ là muốn tìm được khối xương đặc thù của Bạch Dân. Sau này khi mục tiêu thay đổi thành tìm kiếm Thừa Hoàng, cả Ngụy Trác Ngôn và Phạm Tu Văn đều không biết. Trong cung cho rằng trong cuộc chiến năm đó, Thừa Hoàng và khối xương đặc thù của Bạch Dân đã chìm xuống đáy sông.”
“Vậy nên thứ các ngươi đang thật sự tìm kiếm là Thừa Hoàng? Nhiều năm như vậy vẫn không tìm ra?” Phan Trọng lại nói xen vào.
Vu Sinh lắc đầu. “Nếu tìm ra, sao có thể có hiểu lầm như ngày hôm nay?”
Nói xong những lời này.
Vu Sinh quan sát vẻ mặt bình tĩnh của Lục Châu.
Hắn khom người nói: “Ta đã kể lại mọi sự tình… Lời nói trước đó của Các chủ có thật hay không?”
Lục Châu vuốt râu. “Bản toạ từ trước đến nay đều hết lòng tuân thủ hứa hẹn.”
“Đa tạ Các chủ đại nhân!”
Hai người vội vàng khom người.
“Tiễn khách.”
“Vâng.”
Lục Châu đã lên tiếng, những người khác đương nhiên không dám ngăn cản.
Cả đám đưa mắt nhìn theo bóng Vu Sinh và Vu Quan rời khỏi Ma Thiên Các.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!