Vu Sinh nghe tiếng liền xoay người nhìn lại, phát hiện ra Minh Thế Nhân đang cầm lái.
“Trận pháp? Vãn bối thật sự nghe không hiểu.”
Hắn vẫn giữ vẻ mặt vô tội.
Lục Châu lắc đầu thở dài: “Đoan Mộc Sinh, nếu bọn hắn không hiểu thì ngươi đi dạy dỗ một chút đi…”
Đoan Mộc Sinh vui mừng, tay huy động Bá Vương Thương: “Đồ nhi lĩnh mệnh!”
Nói rồi Đoan Mộc Sinh tung người nhảy xuống, rời khỏi phi liễn!
Lục Châu thấy có nữ tu mang ghế tới, bèn ra hiệu cho Hoa Vô Đạo: “Mời.”
“Đa tạ.”
Hai người ngồi ở phía trước phi liễn, lăng không quan sát trận chiến.
Vu Sinh cũng không ngờ Ma Thiên Các nói ra tay liền ra tay.
Đến lúc này thì… hắn đã xác định, kế hoạch thập vu bị bại lộ!
“Lui!”
Ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào lăng không lui lại.
Trận hình tản ra.
Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương trong tay, đứng chắn trước mặt Vu Sinh và Vu Quan.
Thương ảnh ngàn trọng!
Vu Sinh nhíu mày, nhấc tay lên!
Ầm!
Một vòng sáng màu tím nhạt xuất hiện trước mặt Vu Sinh, ngăn cản thương ảnh. Hai bên đồng thời lui lại.
Đây là lần thứ nhất giao thủ.
Quả nhiên là tu hành giả vu thuật Nguyên Thần cảnh!
Vu Sinh và Vu Quan lăng không mà đứng, phía sau là hai mươi tám tên tu hành giả mặc hồng bào.
Khí thế và thái độ của hai người đã hoàn toàn thay đổi so với lúc ở Ma Thiên Các.
Bọn hắn đứng thẳng lưng.
“Vãn bối đến thăm Ma Thiên Các, dùng chân thành để đối đãi. Nhưng Ma Thiên Các lại hùng hổ doạ người như vậy, vãn bối bất đắc dĩ chỉ có thể ra tay tự bảo vệ mình!”
“Đồ không biết xấu hổ! Tam sư huynh, đánh hắn!” Tiểu Diên Nhi đứng trên phi liễn chỉ tay vào mặt Vu Sinh mà mắng.
Đoan Mộc Sinh cũng lười nói lý lẽ với loại người như bọn hắn.
Có mưu đồ làm loạn sau lưng Ma Thiên Các, lại còn mở miệng nói đạo lý chính nghĩa. Trong lòng Đoan Mộc Sinh bị lửa giận thiêu đốt không thôi.
Bá Vương Thương vung lên.
Nguyên khí bốn phía dao động.
Toàn thân Bá Vương Thương được cương khí bao bọc tấn công về phía trước.
Một thương này, sóng trùng điệp ngàn trọng.
Mấy ngàn đạo thương ảnh cùng lao tới tấn công.
Vu Sinh và Vu Quan kết thành thủ thế, hai vòng sáng màu tím nhạt xuất hiện hợp lại làm một, ngăn ở trước mặt Đoan Mộc Sinh.
Ầm!
Hai bên lại lui ra sau.
Nhưng Đoan Mộc Sinh không dừng lại…
Song phương lại kịch liệt chiến đấu.
Đám tu hành giả cấp thấp quanh Canh Tử Trấn không ai dám đến gần.
Hoa Vô Đạo đứng từ xa quan chiến, không tiếc lời tán thưởng: “Đoan Mộc Sinh có vũ khí thiên giai, lấy một địch hai, có thể nói là dũng mãnh vô song.”
Lục Châu lắc đầu, không thấy hài lòng.
Tu vi của Đoan Mộc Sinh cũng chỉ mới khai diệp, nếu tiếp tục đánh thì còn phải mất bao lâu?
Có điều… trận chiến này lại có thể ma luyện hắn, giúp hắn nhanh chóng trưởng thành.
Hai bên kịch đấu một lát.
Từ phía Canh Tử Trấn truyền đến tiếng vang trầm thấp.
Mọi người đứng trên Xuyên Vân phi liễn đều quay đầu nhìn về phía đó.
Ở hậu phương Canh Tử Trấn, có một chiếc long liễn màu đen nhỏ hơn Xuyên Vân phi liễn một chút đang chậm rãi bay tới.
Vượt qua màn vụ khí, lướt ngang Canh Tử Trấn.
Tốc độ không nhanh không chậm, cũng không bay cao.
Điều khiến người khác e ngại là ——
Bốn phía quanh long liễn có khoảng bốn trăm tên tu hành giả Phạn Hải cảnh hộ vệ đang ngự không lướt đến.
“Ma Sát Tông!”
Bách tính Canh Tử Trấn đều hoảng hốt trốn vào nhà, đóng cửa không dám bước ra.
Đây đều là bọn ma đầu tội ác tày trời, ai còn dám ló mặt?
Lục Châu tỏ vẻ bình tĩnh.
Long liễn màu đen của Ma Sát Tông tuy không bằng Xuyên Vân nhưng chung quanh lại có bốn trăm tên Phạn Hải cảnh, lại thêm mấy tên Thần Đình cảnh. Chiến trận này cộng thêm tu hành giả quán thâu nguyên khí tạo ra âm thanh cộng hưởng vừa rồi, khiến người ta cảm thấy áp lực.
Biểu hiện của những người không liên quan ở Canh Tử Trấn là minh chứng tốt nhất.
Các tu hành giả cấp thấp đều tản ra xa.
Khi long liễn màu đen xuất hiện trong tầm mắt, Đoan Mộc Sinh lăng không lui lại. Dưới khống chế của hắn, Bá Vương Thương đẩy lui Vu Sinh và Vu Quan, hai bên đều không bị thương.
Ông ——
Long liễn màu đen vững vàng dừng lại trên không trung.
Bên trong truyền đến âm thanh trầm thấp.
“Cơ lão tiền bối… đã lâu không gặp.”
Nhậm Bất Bình mặc hắc sắc trường bào, gương mặt tiều tuỵ, tóc tai hơi lộn xộn, hai mắt thâm thuý chậm rãi bước ra.
Đây chính là người đứng đầu Ma Sát Tông, cũng Ma Sát Tông đại thủ toạ.
Bốn mắt chạm nhau.
Trong đầu Lục Châu hiện ra bộ dáng trước kia của Nhậm Bất Bình.
“Ngươi già rồi.”
Nhậm Bất Bình khom người đáp: “Vẫn thua xa Cơ lão tiền bối… Ta có sống thêm mấy trăm năm cũng không thành vấn đề.”
“Bản toạ cược, ngươi sống không quá hôm nay.”
Trong mắt Lục Châu… hắn đã là người chết.
Từ khi Ma Sát Tông nhiều lần khiêu khích Ma Thiên Các, kết cục của hắn đã định.
Nhậm Bất Bình cười ha hả nói: “Cơ lão tiền bối… ngươi đúng là già thật rồi. Ngươi không cảm thấy nơi này rất kỳ quái sao?”
Lục Châu không nhanh không chậm đáp: “Nói nghe xem.”
Vu Sinh bay lên không, ngang độ cao với Lục Châu ——
“Vãn bối ban đầu bái phỏng Ma Thiên Các đích thật là muốn chân thành đối đãi. Nhưng… Ma Thiên Các lại hùng hổ doạ người. Vãn bối đành phải ra hạ sách này, dẫn dụ các ngươi tới đây.” Vu Sinh nói.
Đoan Mộc Sinh huy động Bá Vương Thương chỉ vào mặt Vu Sinh: “Ý ngươi là, các ngươi cố ý làm thế?”
Vu Sinh gật đầu: “Đúng là như vậy.”
Ánh mắt hắn dời từ Đoan Mộc Sinh đến người Lục Châu. “Lão tiền bối, vãn bối vốn muốn cầu hoà, nhưng nửa đường thay đổi chủ ý… vãn bối chỉ có một thỉnh cầu.”
“Hửm?”
“Mong tiền bối giao phản đồ Ma Thiên Các Diệp Thiên Tâm cho người trong cung!” Vu Sinh nói.
Vì Diệp Thiên Tâm?
Cố ý dẫn dụ Ma Thiên Các?!
Mọi người đứng trên Xuyên Vân phi liễn đều đưa mắt nhìn nhau.
Chiêu Nguyệt nghe vậy liền vội vàng cúi đầu nói: “Đồ nhi không biết đây là cạm bẫy, mong sư phụ thứ tội!”
Lục Châu phất phất tay. “Không sao.”
Cho dù Chiêu Nguyệt không nói thì chuyện này cũng sẽ xảy ra…
Ma Thiên Các không có khả năng đứng yên nhìn hậu nhân thập vu ăn cắp bình chướng Kim Đình Sơn.
Minh Thế Nhân cười lạnh. “Ta nhổ vào! Ai cho các ngươi lòng tin vậy hả? Chỉ dựa vào ngươi và Nhậm Bất Bình mà cũng xứng gọi là cạm bẫy?”
Trong số những kẻ trước mặt, có thể được xem là đối thủ cũng chỉ có Nhậm Bất Bình, Vu Sinh và Vu Quan.
Bên phía Ma Thiên Các có Hoa Vô Đạo, Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân… còn có tổ sư gia Ma Thiên Các tu vi thâm bất khả trắc tự mình ra trận.
Vu Sinh nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Nhậm Bất Bình. “Lòng tin sao?”
Hai tay hắn dang ra hướng về phía đại địa. “Ở đây… ta có lòng tin.”
Nhậm Bất Bình nhìn thấy hơn hai mươi tên tu hành giả mặc hồng bào đồng loạt chắp hai tay lại, trên người toả ra năng lượng nguyên khí nhàn nhạt.
“Đây là…”
Vu Sinh và Vu Quan cũng chắp tay.
Trong vòng bán kính ba dặm, vụ khí mù mịt đột nhiên biến mất…
Lấy đám tu hành giả mặc hồng bào làm trung tâm, nửa vòng tròn hình bán nguyệt phía trước xuất hiện thêm mười vòng sáng màu tím nhạt.
“Đại trận mà chúng ta bố trí không phải dùng để ăn cắp bình chướng Kim Đình Sơn. Đó chỉ là tin tức cố ý để lộ ra mà thôi…” Vu Sinh tiếp tục nói. “Đại trận này tên là… Tiên Hiền Đại Trận.”
“Tiên Hiền Đại Trận?” Hoa Vô Đạo bỗng nhiên đứng bật dậy, hai mắt mở to.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!