Lục Châu đi về phía bậc thang, bước vào trong Đại Hùng bảo điện.
Lão bát Chư Hồng Cộng đã tận mắt chứng kiến thủ đoạn cường hãn của sư phụ, vội vàng chạy lên, đá văng các mẩu đá vụn trên bậc thang, miệng đầy lời nịnh bợ:
“Sư phụ, một chiêu Phật Tổ Kim Thân của người thật sự đã khiến đồ nhi được mở rộng tầm mắt, còn một chiêu Đại Vô Uý Ấn kia nữa, đúng là có một không hai trong thiên địa… Đám bã vụn này đừng cản trở đường sư phụ ta đi…”
Những đồ đệ khác chỉ biết câm lặng đứng nhìn.
Tuy bọn hắn thỉnh thoảng cũng hay vỗ mông ngựa, nhưng không ai có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như Chư Hồng Cộng.
Bọn hắn tự cảm thấy da mặt mình không thể nào dày bằng lão bát.
Lục Châu không thèm để ý tới hắn, bước vào điện chậm rãi ngồi xuống.
Ngoại trừ vài tên hạch tâm đệ tử đứng chờ trong điện ra thì những đệ tử Thiên Tuyển Tự khác đã bắt đầu quét dọn quảng trường.
Phương trượng Hư Tĩnh quay lại, hai bên có hai tên đệ tử đang đỡ hắn.
Trong tay hắn cầm một hộp gấm, chậm rãi bước vào trong đại điện.
Lục Châu vuốt râu nói: “Chẳng lẽ ngươi không sợ chết?”
Phương trượng Hư Tĩnh nói: “Chết có gì đáng sợ… từ lần trước tứ đại thần tăng đến, lão nạp đã hoài nghi ba người bọn Hư Liễu có ý đồ xấu. Nhưng lão nạp lại không ngờ được bọn hắn dám lớn mật như thế!”
“Ngươi cố gắng che giấu thương thế của mình là để lừa gạt bọn hắn?”
“Đúng vậy.”
Phương trượng Hư Tĩnh dâng hộp gấm trong tay lên bằng hai tay, đưa tới trước mặt Lục Châu. “Đây chính là Hắc Mộc Liên.”
Khi Lục Châu nhận lấy rồi mở nắp hộp ra, một mùi thuốc nồng đậm cực kỳ gay mũi truyền đến.
[Ting — thu hoạch được một mảnh Hắc Mộc Liên.]
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ thu hoạch Hắc Mộc Liên, ban thưởng 1.500 điểm công đức.]
Lần này thông báo rất ngắn gọn, lược bỏ hẳn phần tác dụng của Hắc Mộc Liên.
Lục Châu cất lại Hắc Mộc Liên rồi đưa cho Tiểu Diên Nhi đứng ở phía sau.
Tiểu Diên Nhi ôm nó vào trong ngực như nhặt được trân bảo.
Không một ai cần có Hắc Mộc Liên hơn nàng… sư phụ không ngại cực khổ tìm về cho nàng Hắc Mộc Liên, mục đích là để giúp nàng đả thông khí hải. Trên đời này không có ai mong có được nó như nàng.
Phương trượng Hư Tĩnh chắp tay trước ngực, khom người nói với Lục Châu: “Lão nạp thân là trụ trì Thiên Tuyển Tự, nguyện dẫn theo chúng đệ tử Thiên Tuyển Tự đến đầu nhập vào Ma Thiên Các.”
Các đệ tử khác cũng cúi đầu.
Lục Châu lại lắc đầu nói:
“Ma cuối cùng cũng không phải Phật… Không cần phải làm thế.”
Bây giờ Thiên Tuyển Tự là một nhóm người già yếu bệnh tất. phương trượng Hư Tĩnh đã bị trọng thương, muốn khỏi hẳn cũng phải mất một khoảng thời gian. Đám đệ tử trẻ tuổi không gánh nổi trọng trách lớn, việc Hư Liễu Hư Phàm Hư Hải làm phản khiến Thiên Tuyển Tự đã rét vì tuyết nay lại còn lạnh vì sương.
Mà vấn đề quan trọng nhất là, đám người này không có tác dụng lớn đối với Ma Thiên Các!
Phương trượng Hư Tĩnh thở dài. “Cơ thí chủ, nay Thiên Tuyển Tự đã vô pháp tranh phong với các chùa khác. Đại Không Tự lần này tuy thất bại quay về nhưng sẽ có lúc quay trở lại. Đến lúc đó…” Hắn chưa nói hết câu đã lắc đầu.
Hắn đang lo lắng Đại Không Tự sẽ quay lại tấn công Thiên Tuyển Tự lần nữa.
Lục Châu vuốt râu nói: “Tứ đại thần tăng của Đại Không Tự đã bỏ mạng, cường giả ở Đại Không Tự chỉ còn lại một mình Không Viễn. Người này là kẻ cẩn thận, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn sẽ không quay lại đây.”
Huống hồ Lục Châu đã phóng ra Phật Tổ Kim Thân, thể hiện thực lực cường đại của bản thân, những kẻ điều khiển phi liễn chạy đi chắc chắn đều biết rõ.
Phương trượng Hư Tĩnh gật đầu, cảm thấy lời nói của Lục Châu rất có đạo lý…
Chỉ cần trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không xuất hiện, hắn sẽ nghĩ ra được các biện pháp khác để thoát hiểm.
Nghĩ đến đây, phương trượng Hư Tĩnh gật đầu nói: “Đa tạ Cơ thí chủ chỉ điểm.”
Lục Châu đứng dậy vung tay áo lên nói: “Về thôi.”
“Lên đường hồi phủ.” Chư Hồng Cộng hô lên.
“Lão bát… đệ thích vỗ mông ngựa dữ vậy hả? Một chút dáng vẻ của đệ tử Ma Thiên Các cũng không có! Sư huynh thật sự thấy ngại giùm đệ đó… Dạ? Sư phụ… người chờ một lát, con lập tức đi chuẩn bị phi liễn, đảm bảo sẽ lái cực chuẩn không hề xóc nảy!” Minh Thế Nhân nhanh chân chạy ra khỏi Đại Hùng bảo điện.
Tốc độ của Minh Thế Nhân rất nhanh, chẳng bao lâu sau Xuyên Vân phi liễn đã đáp xuống ngoài cổng Đại Hùng bảo điện…
Lục Châu khẽ nhìn xung quanh rồi nói: “Tuy Thiên Tuyển Tự không cần gia nhập Ma Thiên Các… nhưng sự việc ngày hôm nay tất sẽ bị thiên hạ phao tin đồn, Thiên Tuyển Tự sẽ không còn chỗ đứng trong tu hành giới nữa. Hậu quả này ngươi có từng nghĩ đến chưa?”
Phương trượng Hư Tĩnh đáp: “Trải qua sự việc lần này lão nạp đã đốn ngộ… Những chuyện đó đã không còn quan trọng, từ nay về sau Thiên Tuyển Tự sẽ ẩn thế tu hành.”
Lục Châu khẽ gật đầu không nói thêm gì nữa rồi nhẹ nhàng tung người bay lên Xuyên Vân phi liễn.
Phạn Hải cảnh bát mạch làm thế không khó.
Phương trượng Hư Tĩnh thấy vậy, chắp tay hành lễ: “A di đà Phật.”
Gần một ngàn tên đệ tử cũng chắp tay hành lễ và bắt đầu tụng niệm.
Không phải tụng niệm tấn công, không phải âm công mê hoặc, cũng không phải phòng thủ… đơn giản chỉ là tụng niệm kinh văn thông thường.
Từng tiếng kinh văn vang lên trước cửa Đại Hùng bảo điện, khi thì trầm thấp, khi thì bay bổng… vang vọng khắp Thiên Tuyển Tự, truyền đi toàn bộ Thanh Nguyên Sơn.
Đây là lễ tụng cao nhất dành cho khách nhân, cũng là sự kính sợ và cảm tạ của Thiên Tuyển Tự đối với Ma Thiên Các.
Lần đầu tiên được đãi ngộ như vậy khiến đám người Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đều cảm thấy hơi khó chịu, toàn thân có cảm giác rất quỷ dị khó nói nên lời.
Xuyên Vân phi liễn bay lên không trung.
Lục Châu không nghe thấy tiếng thông báo của Hệ thống.
Như vậy những bái lạy thành kính khi lặp lại sẽ không thu hoạch được thêm điểm công đức.
Khi Xuyên Vân phi liễn bay trên bầu trời…
Minh Thế Nhân thở dài lắc đầu rồi cảm khái nói: “Đám lừa trọc này tuy tu vi rất phế vật, nhưng về một số phương diện khác lại mạnh hơn đám Tịnh Minh Đạo, Chính Nhất Đạo rất nhiều.”
Đoan Mộc Sinh gật đầu đồng tình: “Là người biết thủ tín.”
Xuyên Vân phi liễn bay trên bầu trời để lộ một chiếc đuôi dài như sao băng, nhanh chóng bay về phía Ma Thiên Các.
Một canh giờ sau.
Trong mật thất ở Ma Thiên Các.
Lục Châu mở giao điện Hệ thống ra ——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Phạn Hải cảnh bát mạch
Điểm công đức: 29.320
Pháp thân: Lục Hào Ly Hợp
Tuổi thọ còn lại: 5.955 ngày
Đạo cụ: thẻ Một Kích Chí Mạng x 1, thẻ Miễn Dịch Sát Thương x 2, thẻ Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động), thẻ Lồng Giam Trói Buộc x 4, Luyện Hóa Phù x 2, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 1, Bạch Trạch (đã nghỉ ngơi xong), Bệ Ngạn, Bích Lạc tàn phiến x 1.
Vũ khí: Vị Danh, Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, cần luyện hóa lại một lần nữa mới có thể sử dụng), Trảm Mệnh Đao, Phạm Thiên Lăng, Lệ Ngân Tương
Công pháp: « Tam Quyển Thiên Thư ».
Lục Châu rất thỏa mãn nhìn số lượng điểm công đức: 29.320 điểm.
Hắn không ngờ rằng được chúng đệ tử Thiên Tuyển Tự thành kính bái lạy còn kiếm được nhiều điểm công đức hơn khi giết tứ đại thần tăng.
Đương nhiên Lục Châu hiểu rằng số điểm công đức này còn thiếu rất rất nhiều mới có thể giúp hắn khôi phục lại tu vi đỉnh phong như trước. Nhưng so với trước kia nghèo khố rách áo ôm thì bây giờ hắn trở thành đại gia rồi.
Xài như thế nào đây?
Ban đầu hắn dự định mua pháp thân. Pháp thân Thất Tinh Chuyển Hồn có giá mười lăm ngàn điểm, mua xong còn lại mười bốn ngàn.
Có điều trước tiên phải rút thưởng một phen mới được.
“Rút thưởng.”
“. . .”
Một lát sau, Lục Châu bất đắc dĩ lắc đầu. “Đây hẳn là cái gọi là sau khi lời to tất sẽ bị thiệt thòi lớn.”
Sáu mươi lần rút thưởng, hắn không trúng được một lần nào, toàn bộ đều là cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi.
Lãng phí hết 3.000 điểm công đức.
Cũng may lần này hắn có niềm vui ngoài ý muốn là được thành kính bái lạy, nếu không lần rút thưởng này sẽ khiến hắn nhỏ máu không thôi.
Có lẽ là xui xẻo riết đã quen, Lục Châu cũng không quá đau lòng.
Nhớ lại lần trước khi xui xẻo đến cực điểm, hắn tích luỹ được 66 điểm may mắn.
Lần này điểm may mắn đã lên tới 79 điểm, còn xui hơn lúc trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!