Vu Chính Hải xoay người đi đến ngoài rìa phi liễn, quan sát Bình Đô Sơn.
Thấy Giáo chủ trầm mặc, bốn vị hộ pháp không dám tiếp tục nói chuyện liên quan đến Cơ Thiên Đạo.
Từ trước tới nay bọn họ chưa từng tán gẫu với Giáo chủ về Ma Thiên Các. Đến tận bây giờ bốn vị hộ pháp chỉ biết Giáo chủ là đại đệ tử Ma Thiên Các, thực lực thâm sâu vô cùng, những chuyện còn lại hoàn toàn không rõ ràng. Nếu không phải lần này phụng mệnh đến An Dương thành làm việc, bọn hắn sẽ không có cơ hội đàm luận với Giáo chủ về Ma Thiên Các.
Giáo chủ luôn cực kỳ kín kẽ về chuyện của Ma Thiên Các.
Đại thủ toạ Thanh Long điện Hoa Trọng Dương chợt nhớ tới còn một câu chưa truyền lời, bèn nói: “Giáo chủ, lão tiền bối bảo thuộc hạ nhắn lại với ngài…”
“Nói đi.”
“Nếu ngài muốn nhận lỗi thì hãy tự mình đến.” Hoa Trọng Dương thuật lại nguyên văn.
Đồng thời trái tim Hoa Trọng Dương cũng đang đánh trống thình thịch trong lồng ngực, hắn không dám chắc Giáo chủ có nổi giận vì câu nói này không.
Vẻ mặt Vu Chính Hải vẫn bình tĩnh, thái độ cũng không xúc động, hắn cao giọng nói: “Đại nghiệp chưa thành sao có thể bỏ dở nửa chừng?”
“Thuộc hạ thề chết đi theo Giáo chủ!” Bốn người đồng thanh nói.
Vu Chính Hải hài lòng gật đầu. “Có biết kẻ nào đã giả mạo U Minh Giáo không?”
Hoa Trọng Dương đáp: “Thời gian đối phương xuất hiện vô cùng ngắn ngủi, từ phi liễn đến thủ đoạn đều giống với chúng ta. Ngoại trừ tên cường giả bí ẩn ngồi trong phi liễn ra thì những người còn lại đều có tu vi yếu kém.”
Bạch Ngọc Thanh nói: “Đối phương am hiểu việc bắt chước, đến Huyền Thiên Tinh Mang cũng trông giống của Giáo chủ… Hơn nữa khi thuộc hạ đuổi tới phát hiện hắn sử dụng vu thuật, hẳn là một tu hành giả có năng lực vu thuật rất mạnh.”
Vu Chính Hải nói: “Là môn chủ Mạc Khí của Tịnh Minh Đạo?”
“Mạc Khí của Tịnh Minh Đạo đúng là có sở trường bắt chước công pháp bách gia, nhưng Mạc Khí lại không am hiểu vu thuật. Nghe nói trong hoàng cung Đại Viêm có một vị tu hành giả vu thuật rất cường đại.” Hoa Trọng Dương nói.
“Còn có một khả năng…” Bạch Ngọc Thanh cũng nói. “Mạc Khí của Tịnh Minh Đạo đã đầu nhập vào hoàng cung, trên phi liễn lúc đó không chỉ có một cao thủ!”
Suy đoán này cũng rất hợp lý.
Chỉ là… suy đoán rốt cuộc cũng chỉ là suy đoán, cần phải có chứng cứ chứng minh đó là thật. Nếu không suy đoán sai lầm sẽ ảnh hưởng đến các kế hoạch tiếp theo của U Minh Giáo.
Từ khi phát triển đến nay, U Minh Giáo vẫn luôn cực kỳ thận trọng vững vàng mới có được thịnh thế như ngày hôm nay, quyết không thể để những chi tiết nhỏ này làm thất bại.
Hoa Trọng Dương chủ động nói: “Xin cho thuộc hạ thời gian ba ngày, thuộc hạ nhất định sẽ điều tra ra chân tướng sự việc.”
“Được.”
Nói xong, Vu Chính Hải xoay người nhìn ra ngoài đại địa.
Cuối cùng hắn nhìn về phía Vân Tước Lâu.
Hắn đương nhiên biết nơi này.
Đại thủ toạ Thanh Long điện Hoa Trọng Dương nói đều đúng.
Vân Tước Lâu có chín tầng, mỗi tầng đều có một loại khảo nghiệm.
Thường có tu hành giả đến Vân Tước Lâu để thử vận may, mong sẽ thu hoạch được một ít bảo bối.
Vân Tước Lâu không ở trong An Dương thành, mà là ở phía Đông Bắc bên ngoài thành An Dương.
Nơi đó là thánh địa tu luyện không được thành trì bảo hộ, phong cảnh đẹp mê người, nằm bên sông Cửu Khúc.
Chẳng khác gì tiên cảnh, thế ngoại đào nguyên.
Lục Châu và ba tên đồ đệ vừa ngự không phi hành đến phụ cận Vân Tước Lâu đã bị cảnh sắc nơi đây hấp dẫn.
Núi non trùng điệp, rừng cây u tĩnh bên sông Cửu Khúc…
Muông thú phi cầm gì cũng có.
Minh Thế Nhân kỳ quái nói: “Nước sông Cửu Khúc chảy xiết lại đục ngầu, quanh năm bốn mùa đều không có cá, cái tên gia hoả Giang Ái Kiếm này có phải đang nói dối không?”
Đoan Mộc Sinh nói: “Hắn mà dám.”
Minh Thế Nhân khẽ gật đầu. “Giang Ái Kiếm là người thông minh, hẳn sẽ không làm ra mấy chuyện ngu xuẩn. Vân Tước Lâu này rất quỷ dị, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”
Nhưng nghĩ lại.
Sư phụ lão nhân gia người đang ở đây thì cần gì phải sợ hãi nữa?
“Vân Tước Lâu… Nhìn kìa!”
Vân Tước Lâu chín tầng cao ngất đến tận mây xanh xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Không hổ là Vân Tước Lâu… Cao đến mức này!” Minh Thế Nhân chưa từng tới nơi này, khi nhìn thấy Vân Tước Lâu lập tức bị độ cao này khiến cho rung động.
Lục Châu thì đã đến đây không ít lần, hay nói đúng hơn là Cơ Thiên Đạo đã từng đến… Chỉ là hắn cũng không nhớ rõ mấy chuyện này.
Lục Châu dẫn đầu hạ xuống.
Ba tên đồ đệ cung kính đi theo sau.
Minh Thế Nhân không khỏi kỳ quái nhìn sư phụ…
Suốt đoạn đường này tốc độ bay của sư phụ không hề nhanh, thậm chí còn hơi chậm, không phù hợp với tốc độ của tu hành giả Nguyên Thần cảnh.
Nhưng hắn nào dám hoài nghi tu vi của sư phụ, hắn chỉ nghĩ là tuổi tác sư phụ đã cao, ngay cả việc phi hành cũng thích chậm rãi vững vàng, thà bay chậm cho thoải mái chứ không chịu được một chút xóc nảy.
Nhưng Minh Thế Nhân cũng hiểu được sư phụ đang chiếu cố đến bọn hắn, nếu không người gọi Bạch Trạch đến thì bọn hắn làm sao mà đuổi kịp.
Vù!
Một bóng người đột nhiên xẹt tới.
“Hắc hắc… đã lâu không gặp, thật nhớ mọi người. Giang Ái Kiếm phong lưu phóng khoáng tiêu sái lại gặp mặt mọi người rồi!”
Bóng người lướt về phía một cây đại thụ, đáp xuống một nhánh cây.
Giang Ái Kiếm ôm trường kiếm trong lòng, bộ dạng vẫn cà lơ phất phơ như trước.
Ánh mắt Lục Châu bình tĩnh nhìn về phía Giang Ái Kiếm. “Kiên nhẫn của lão phu có hạn.”
Giang Ái Kiếm vừa nghe thấy thế lập tức toàn thân run rẩy, vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, ta lăn xuống ngay, người nhìn xem, ta nghe lời biết bao nhiêu!”
Hắn từ trên nhánh cây nhảy xuống, chỉ tay về phía một lương đình gần đó. “Lão tiền bối, mời vào đó ngồi.”
Đoàn người đi vào trong lương đình.
Giang Ái Kiếm chộn rộn dùng tay áo lau ghế rồi nói: “Mời lão tiền bối ngồi.”
Lục Châu không khách khí, đạm mạc ngồi xuống.
Giang Ái Kiếm vốn định ngồi xuống phía đối diện… nhưng nhìn thấy ánh mắt cay độc của Lục Châu đang nhìn mình chằm chằm, bèn dứt khoát đứng đó.
Muốn ngồi nhưng không dám ngồi, chỉ đành nhìn Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi lần lượt ngồi xuống.
Lục Châu không thèm để ý đến phong cảnh ngoài đình, ánh mắt hắn tập trung lên người Giang Ái Kiếm.
Giang Ái Kiếm bị nhìn đến mức toàn thân run rẩy, bèn nói: “Lão tiền bối… xin đừng nhìn ta như vậy, ta cảm thấy ngại ngùng.”
Lục Châu khẽ vuốt râu. “Nói đi.”
Giang Ái Kiếm thu hồi thái độ bất cần đời, lấy can đảm ngồi xuống phía đối diện Lục Châu rồi nói: “Đầu tiên, xin đa tạ lão tiền bối ra tay tương trợ Lý Cẩm Y.”
“Lý Cẩm Y là gì của ngươi?”
“Bằng hữu.”
“Vậy thì… ngươi dự định đền đáp ân tình này của lão phu thế nào?” Lục Châu híp mắt như đang nhìn con mồi.
Giang Ái Kiếm nuốt một ngụm nước bọt, Lục Châu nhìn kiểu đó khiến nội tâm hắn run rẩy không thôi.
Hắn lấy từ trong ngực ra một hộp gấm đặt lên mặt bàn.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía chiếc hộp gấm.
Dạo này thật là kỳ quái… Ai cũng thích tặng đồ bằng hộp gấm.
Chiếc hộp gấm này của Giang Ái Kiếm trông rất tinh xảo và xinh đẹp.
“Lão tiền bối, mời mở ra xem.”
Lục Châu vung tay lên, hộp gấm bật mở.
“Bích Lạc tàn phiến.”
Trong hộp đúng là vật hắn muốn tìm, một trong tám mảnh Bích Lạc tàn phiến bị thất lạc. Hình dạng mảnh này cũng không có quy tắc.
Lục Châu đưa mắt nhìn về phía giao diện nhiệm vụ của Hệ thống: tìm Bích Lạc tàn phiến (2/8)…
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!