Hoa Nguyệt Hành không nhìn hắn nữa mà nhìn vào khoảng đất trước mặt. “Sao ta lại phải sợ? Dù sao sớm muộn gì ta cũng sẽ gia nhập vào Ma Thiên Các.”
Lão ăn mày nghe vậy đã tỉnh rượu ba phần. Hắn cười nói: “Dưới gầm trời này có ai mà không e ngại uy danh của Ma Thiên Các, chỉ ước gì… hức… ước gì có thể tránh thật xa. Ngươi thì ngược lại, còn phải quỳ cầu xin ở đây.”
“Trong thiên hạ Đại Viêm này đã chẳng còn nơi nào để ta dung thân...” Hoa Nguyệt Hành đang nói bỗng khựng lại. “Sao ta phải nhiều lời với một lão ăn mày cơ chứ… Ngươi mau đi đi, lát nữa trên núi mà có người xuống giết ngươi thì đừng trách ta không báo trước.”
Lão ăn mày nhún vai tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm rồi lại đi đến bên cạnh Hoa Nguyệt Hành, đặt mông ngồi xuống.
Hắn cầm bầu rượu lên dốc vào miệng… đáng tiếc rượu đã cạn, hắn cố lắc một lúc cho mấy giọt rượu cuối cùng chảy ra, thích chí liếm sạch rồi nhìn sang Hoa Nguyệt Hành nói: “Cô nương, lão hủ thấy ngươi tướng mạo sáng sủa, nghe lời khuyên của lão hủ… ngươi không thích hợp vào Ma Thiên Các đâu… hức…”
Hắn nấc một tiếng toả ra mùi rượu nồng nặc.
Hoa Nguyệt Hành che mũi dịch sang một bên, thầm nghĩ, ta muốn gia nhập Ma Thiên Các thì có liên quan gì đến ngươi, đúng là kẻ thích xen vào việc của người khác!
Lão ăn mày cười nói: “Cô nương, trò chuyện với lão hủ đi…”
“Nói chuyện gì?”
“Tại sao phải vào Ma Thiên Các?”
Hoa Nguyệt Hành nhìn thoáng qua lão ăn mày, trong lòng nghĩ tới những chuyện xảy ra ở La Tông bèn lắc đầu. “Ta không còn nơi nào để đi.”
Lời nàng nhuốm đầy vẻ bất đắc dĩ.
Điều này khiến lão ăn mày chợt nghĩ về bản thân mình…
Hắn có nơi nào để đi không?
Không có.
Hắn chỉ có bốn biển là nhà.
Lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, ăn mày khắp nơi để sống qua ngày.
Nhưng người ta là một tiểu cô nương trẻ tuổi như vậy… sao có thể giống như lão đầu hắn chẳng nể nang ai, trôi dạt khắp nơi như một đám lục bình không rễ.
Lão ăn mày ngẩng đầu nhìn Ma Thiên Các.
Hơi men lại tản đi ba phần.
“Cô nương… khụ khụ, nơi này là Kim Đình Sơn?” Lão ăn mày mơ hồ hỏi.
Hoa Nguyệt Hành cạn lời. “Lão đầu, ta xin ngươi đấy, đừng quấy rầy ta nữa! Mau đi đi!”
“Lão hủ không đi.” Theo bản năng hắn cầm bầu rượu lên, phát hiện rượu đã hết sạch, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng. “Không có rượu, cuộc đời này chẳng còn gì vui. Thật nhàm chán.”
Hoa Nguyệt Hành trợn trắng mắt.
Đây không chỉ là một lão ăn mày mà còn là một tên tửu quỷ xem rượu như mạng.
Lão ăn mày nhìn về phía Ma Thiên Các: “Không biết trên Kim Đình Sơn có rượu ngon không nữa.”
“. . .”
“Lão hủ đi xem thử. Biết đâu bọn họ đột nhiên có lòng tốt, thưởng cho ta một ngụm rượu thì sao.”
Lão ăn mày bò dậy bằng tư thế rất bất nhã rồi phủi bụi trên người.
Cảnh tượng này khá là kỳ quặc.
Ăn mày chính là ăn mày, toàn thân thì bẩn thỉu vô cùng, đầu bù tóc rối mặt mũi tèm lem, vậy mà còn phủi bụi.
Lão ăn mày đi về phía bình chướng Kim Đình Sơn… lão còn tưởng rằng có thể đi xuyên qua, không ngờ cái mặt mo đập bốp vào bình chướng, phốc… lão ăn mày bị lực lượng trên bình chướng đẩy văng ra, lảo đảo té xuống đất.
Hoa Nguyệt Hành che mặt…
Trông có vẻ rất đau đó.
Lão ăn mày kêu thảm mấy tiếng, tay ôm mặt lăn lộn dưới đất.
Hoa Nguyệt Hành lắc đầu nói: “Tự mình chuốc lấy cực khổ. Cần gì phải làm thế?”
Đúng lúc này ——
Một nữ tu bước xuống bậc thang, nhanh chân đi đến lối vào rồi nói: “Tam tiên sinh nói lão tiền bối đang bế quan, sẽ không gặp ngươi đâu, ngươi vẫn nên đi thì hơn.”
Thái độ của nữ tu tương đối nhã nhặn khiến Hoa Nguyệt Hành cảm thấy an tâm hơn.
Hoa Nguyệt Hành đứng dậy đi đến phía trước bình chướng rồi khẽ khom người nói với nữ tu kia: “Thỉnh cầu tỷ tỷ giúp ta nhắn lại, nói là Hoa Nguyệt Hành nếu không được vào Ma Thiên Các thì sẽ ở mãi nơi này không rời đi.”
“Sao ngươi phải làm thế…”
“Cầu tỷ tỷ hỗ trợ.”
“Hầy…”
Nữ tu kia thở dài lắc đầu.
“Chờ chút.” Lão ăn mày che mũi bò dậy, chậm rãi đi tới. “Lão hủ muốn có một ngụm rượu uống…”
Lão ăn mày cầm lấy hồ lô đeo trước ngực.
Ngay khi nữ tu đang cau mày…
Phạm Thiên Lăng đỏ rực bỗng xẹt qua, bắn ra ngoài bình chướng.
Lão ăn mày hoảng hốt ngã ngồi ra sau.
Tiểu Diên Nhi lăng không xuất hiện, chỉ tay về phía lão khất cái. “Không có rượu, mau cút!”
“Nha đầu thật hung dữ.” Lão ăn mày có vẻ rụt rè.
Tiểu Diên Nhi thu hồi Phạm Thiên Lăng. Phạm Thiên Lăng quấn quanh người nàng, có vẻ đang cố ý khoe khoang.
“Còn ngươi nữa… đừng có cố chấp! Sư phụ nói không thu nhận ngươi thì chính là không thu nhận!”
“Ta nguyện ý chờ.”
Tâm ý nàng đã quyết.
“Vậy thì cứ chờ đi.”
Tiểu Diên Nhi và nữ tu quay về Ma Thiên Các.
Lão ăn mày lắc đầu, sờ sờ cái mũi đang sưng đỏ rồi nằm ngửa dưới đất, ngáp một cái. “Lão hủ buồn ngủ quá… Ngủ đã rồi tính tiếp.”
Vừa nằm chưa bao lâu tiếng ngáy đã vang lên.
Ba ngày lại trôi qua trong chớp mắt.
Trong Ma Thiên Các.
Lục Châu chậm rãi mở mắt ra.
Hắn có thể cảm giác rất rõ ràng lực lượng phi phàm của Thiên thư đã quay về.
Chuyến đi đến An Dương thành không phải là không có thu hoạch gì.
Ít nhất hắn đã biết được một số thông tin cơ bản về Thiên thư.
Từ ban đầu công pháp « Tam Quyển Thiên Thư » đã nói rõ đây là một kiểu tu luyện không giống bình thường.
Lĩnh hội lâu như vậy, rốt cuộc Lục Châu đã hiểu rõ phương pháp tu luyện nó.
Lĩnh hội Thiên thư tương đương với việc cảm giác nguyên khí.
Lấy được lực lượng phi phàm tương đương với việc sử dụng nguyên khí, ngưng khí thành cương.
Chỉ khác biệt là lực lượng phi phàm rõ ràng mạnh hơn cương khí rất nhiều.
Lục Châu hài lòng gật đầu khi nhớ lại đạo thần thông Chúng Sinh Ngôn Âm hắn đã sử dụng ở An Dương thành.
Điều duy nhất bất tiện là hắn lĩnh hội lâu như vậy lại chỉ đủ để phóng thích một lần thần thông, quả thực có hơi đáng tiếc.
Lục Châu lắc đầu không nghĩ nữa. Bây giờ nói đến chuyện này cũng vô dụng. Việc lĩnh ngộ Thiên thư chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, không thể tham khảo từ bất cứ đâu.
Hắn theo thói quen nhìn về phía giao diện Hệ thống: 6.970 điểm công đức.
Điểm may mắn tích luỹ được 89 điểm.
Con số này đã đủ nhiều.
Lần đầu tiên là 33 điểm được ban thưởng, lần thứ hai là 66 điểm. Theo quy luật toán học thì chẳng lẽ lần thứ ba là 99 điểm mới có thưởng sao?
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
Lục Châu rút liên tục chín lần, điểm may mắn lên đến 99 điểm thì ngừng lại.
Thật sự thì… hắn có hơi căng thẳng.
Dù bây giờ hắn là Cơ Thiên Đạo, tâm cảnh đã thay đổi hoàn toàn so với kiếp trước, nhưng đối mặt với tình cảnh rút thưởng thiên về may mắn này hắn lại cảm giác như mình quay lại thời còn trẻ.
Lục Châu hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn ký chủ đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.]
Lục Châu nhíu mày.
Hắn tương đối bình tĩnh.
Cũng may đã chuẩn bị tốt tâm lý…
Điều này cũng đã chứng minh rằng quy luật toán học chẳng đáng tin chút nào.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, tiêu hao 100 điểm may mắn, thu hoạch được Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá x 5, Tuyệt Địa Liệu Thương phiên bản cường hoá x 5, Thẻ Nghịch Chuyển x 5.]
[Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá, xác suất thành công là 100%, không thể mua trong Thương thành.]
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!