Phan Ly Thiên khẽ giật mình.
Hắn vốn không hề nghĩ đến phương diện này.
Tuy hắn đã rời khỏi Tịnh Minh Đạo mấy trăm năm nhưng trong mắt người bên ngoài, hắn vẫn luôn là đệ nhất cao thủ của Tịnh Minh Đạo. Rất nhiều người đều chờ đợi hắn trở về.
Nếu gia nhập Ma Thiên Các chẳng phải sẽ khiến cả tu hành giới cười rụng răng?
Điều quan trọng nhất là…
Hiện tại hắn đã mất sạch tu vi, Ma Thiên Các còn coi trọng hắn ở điểm nào?
Dường như nhìn ra suy nghĩ của hắn, Lục Châu lại tung ra một liều thuốc mạnh.
“Trong tay bản toạ vừa vặn có một mảnh Hắc Mộc Liên.”
Trái tim Phan Ly Thiên khẽ hụt mấy nhịp.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Châu đang đứng bên cạnh. Gương mặt già nua của Lục Châu vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng chẳng biết tại sao trên mặt lại có một nụ cười thản nhiên…
Lão hủ đến ăn nhờ ở đậu, định ăn xong sẽ quệt mông đi...
Sao bây giờ lại cảm thấy như mình vừa lọt bẫy nhỉ?
Hắn đang bị dao động.
Lục Châu lấy được mảnh Hắc Mộc Liên trong tay Từ Nguyên, không ngờ thời điểm này lại có thể dùng tới.
Hắc Mộc Liên tuy không thể hoàn toàn khôi phục tu vi cho Phan Ly Thiên, nhưng ít nhất có thể khôi phục được hai ba thành.
Đối với một tu hành giả thì tầm quan trọng của tu vi không cần nói cũng biết.
Lục Châu không tin hắn sẽ không động tâm.
Lục Châu không nói gì thêm, chỉ đứng chắp tay lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Phan Ly Thiên.
Đúng lúc này, Tiểu Diên Nhi chạy tới nói: “Sư phụ… tam sư huynh đã đến.”
Lục Châu không nhìn Tiểu Diên Nhi, chỉ thản nhiên nói: “Không vội… Nếu sư huynh con mệt mỏi thì bảo nó trở về nghỉ ngơi đi.”
Phan Ly Thiên: “? ? ?”
Có ý gì đây?
Hình như lão hủ bị người ta sáo lộ rồi.
Phan Ly Thiên bất đắc dĩ giơ ngón tay cái lên trước mặt Lục Châu. Đúng là gừng càng già càng cay, lão hủ mặc cảm!
Tiểu Diên Nhi chẳng hiểu ra sao.
Phan Ly Thiên ho khan, dường như đã nghĩ rõ ràng chuyện gì…
Hắn ngẩng đầu lên hỏi: “Có được uống rượu no nê không?”
“Bao no.”
“Rượu ủ trăm năm?”
“Rượu ủ trăm năm.”
“Được.”
Ủ rượu thôi mà, chẳng phải việc gì khó.
Mấy trăm năm trước, Cơ Thiên Đạo cũng là một tay sành rượu. Hàng năm hắn đều sai người ủ rượu để dành.
Rượu càng ủ lâu càng thơm.
Cho dù là dùng ngũ cốc hay là gạo nếp Hồng Khúc, cho dù là thủ đoạn ủ rượu tốt đến cỡ nào thì cũng cần phải có thời gian để nó thêm ngon, thêm lắng đọng.
Ma Thiên Các có không ít rượu ủ trăm năm… sau này cứ tiếp tục ủ thêm là được.
Một tiếng “được” của Phan Ly Thiên vô cùng rõ ràng sáng tỏ.
Lục Châu hài lòng gật đầu.
Hắn xoay sang hỏi Tiểu Diên Nhi: “Tứ sư huynh của con có tin tức gì chưa?”
Tiểu Diên Nhi dẩu môi nói: “Sư phụ! Tứ sư huynh đến bây giờ vẫn chưa trở về, nhất định là ham chơi quên đường về rồi! Phải phạt nặng nha!”
“Nói linh tinh.”
Lục Châu thấp giọng răn dạy nàng.
Minh Thế Nhân đuổi theo truy tra tung tích Tư Vô Nhai là một chuyện tốt. Vả lại, độ trung thành của Minh Thế Nhân vẫn luôn ổn định, Lục Châu không hề lo lắng hắn sẽ làm ra chuyện gì ngu xuẩn. Lại thêm Minh Thế Nhân là đứa thông minh có năng lực sinh tồn cực mạnh, cho dù gặp được cao thủ hắn cũng có khả năng chạy thoát.
Chỉ là…
Nếu lão tứ không ở đây vậy thì chỉ có thể để Đoan Mộc Sinh và Hoa Vô Đạo cùng đến Sấu Tây Hồ.
Tịnh Minh Đạo tuy đang kéo dài hơi tàn chạy trốn đến nơi hiểm trở, nhưng có thể chạy được đến Sấu Tây Hồ thì bọn hắn cũng phải có một số thủ đoạn bảo mệnh.
Thực ra chỉ cần để Đoan Mộc Sinh và Hoa Vô Đạo đi là đã xử lý tốt được việc này.
Nhưng mà…
Ý định của Lục Châu đâu chỉ có vậy. Nếu U Minh Giáo truy kích Tịnh Minh Đạo để diệt hết các cao thủ thì rất có khả năng Vu Chính Hải sẽ xuất hiện ở Sấu Tây Hồ.
Đây là cơ hội cực tốt.
Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá chính là dùng để chuẩn bị cho mấy tên nghiệt đồ này đây.
“Truyền lệnh cho Hoa trưởng lão, bản toạ muốn đi một chuyến đến Sấu Tây Hồ.” Lục Châu lạnh nhạt nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Tiểu Diên Nhi vừa định xoay người rời đi thì một bóng người màu đen như quỷ mị đột nhiên xuất hiện ở phụ cận.
Toàn thân hắn mặc trang phục đen đang đứng rất thẳng tắp.
“Hoa trưởng lão không cần đi đâu… Ta muốn đến đó xem.”
“Phạm Tu Văn?” Tiểu Diên Nhi sửng sốt hô lên.
Tiểu Diên Nhi luôn cảm thấy người này rất kỳ quái khiến nàng hơi rụt rè… Nếu không phải biết rõ sư phụ có thể chấn trụ người này, Tiểu Diên Nhi đã cách hắn thật xa.
Phạm Tu Văn đeo một tấm mặt nạ đơn giản màu bạc, hai con mắt lộ ra ngoài trông càng thâm thuý, tay chắp sau lưng.
Cho dù tu vi hắn vẫn chưa khôi phục nhưng Phạm Tu Văn là người có địa vị cao nên người bình thường không có khả năng địch lại khí tràng của hắn.
Trong số những người ở đây, chỉ có khí tràng của Lục Châu có thể áp chế được Phạm Tu Văn.
Phạm Tu Văn khẽ lắc đầu nói: “Phạm Tu Văn đã chết. Trên đời này chỉ còn lại Lãnh La.”
“Được thôi…” Tiểu Diên Nhi lè lưỡi đứng nép sang một bên.
Hai tiếng Lãnh La vừa thốt ra, Phan Ly Thiên ngồi bên cạnh không khỏi mở to hai mắt, nhìn về phía Lãnh La với vẻ khó tin: “Ngươi chính là Lãnh La đệ nhất Hắc Bảng ba trăm năm trước?”
Lãnh La giữ im lặng, không gật đầu cũng không phủ nhận.
Mặt nạ đã che đi biểu lộ của hắn, nhưng tư thái trang bức hiện tại đã để lộ rất rõ ràng ý tứ là —— lão già, bây giờ đã biết ai mới là đứa con nít ranh chưa hả?
Phan Ly Thiên chậm rãi bò dậy, thân hình lung la lung lay miễn cưỡng đứng thẳng. “Không tệ, không tệ.”
Lời này nghe có vẻ rất kỳ quái, không giống như đang khen thưởng mà giống với châm chọc hơn.
Lãnh La hừ nhẹ một tiếng. “Thứ hậu sinh vãn bối có mắt không tròng, không thèm chấp nhặt với ngươi.”
Tiểu Diên Nhi cười hì hì nói: “Hắn cũng đâu có nhỏ nhít gì đâu, là ông nội của Phan Trọng, cũng là đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo đó.”
Đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo?
Lãnh La hơi nhướng mày.
Ánh mắt hắn nhìn về phía lão ăn mày đã mất sạch tu vi.
Có phải là ông nội của Phan Trọng hay không thì tạm thời không nói tới, nhưng đệ nhất cao thủ Tịnh Minh Đạo thì mọi người trong tu hành giới đều biết.
Thiên tài đó và Lãnh La hắn là người của cùng một thời đại.
“Phan Ly Thiên?” Lãnh La chỉ tay về phía lão.
Lần này Phan Ly Thiên không phủ nhận. Tướng mạo hắn trông có vẻ già hơn, lưng cũng khá còng, nhưng điều này không quan trọng, chủ yếu vẫn phải xem khí chất. Khí chất của hắn đã nói rõ trước đây hắn phong quang bậc nào.
Kẻ tám lạng người nửa cân, chó chê mèo lắm lông, cả hai người chẳng ai trẻ hơn ai.
Lục Châu nói: “Lãnh La, thương thế của ngươi chưa lành, chỉ mới khôi phục được khoảng bốn thành mà lại muốn đến Sấu Tây Hồ?”
Hoa Vô Đạo dù sao vẫn khoẻ mạnh hơn hắn nhiều.
Hơn nữa đại pháp co đầu rụt cổ của Hoa Vô Đạo vào lúc mấu chốt có thể bảo vệ được Xuyên Vân phi liễn.
Lãnh La tuy mạnh nhưng bị trọng thương quá nặng… Chuyến đi này sẽ không có tác dụng lớn, thậm chí còn có khả năng cản trở.
“Xin Các chủ đáp ứng. Lãnh La tuy bị thương nhưng vẫn có đủ năng lực tự bảo vệ mình.” Lãnh La tự tin nói.
“. . .”
Ngươi đủ năng lực tự bảo vệ mình.
Thế mẹ nó ai đến bảo hộ lão phu đây?
Trong lòng Lục Châu thầm oán hận nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, thể hiện rõ phong phạm cao thủ.
Suy nghĩ của Lãnh La cũng không tệ…
“Ngươi muốn đến nhìn Mạc Khí?” Lục Châu hỏi.
Lục Châu khẽ chắp tay, không phủ nhận.
Mạc Ly, Mạc Khí… quan hệ giữa hai người này nếu không phải bị đần thì ai cũng có thể nhìn ra.
Rõ ràng Lãnh La hận Mạc Ly đến thấu xương.
Nhưng chuyện này cũng có thể hiểu được, bị người ta điều khiển nhiều năm như vậy dù là ai cũng rất khó chấp nhận nổi, huống hồ gì hắn lại còn là Lãnh La danh chấn một thời.
Phan Ly Thiên cười ha hả. “Lão hủ chỉ có thể xem kịch…”
Hiện tại hắn không có tu vi, chỉ có thể giống như bọn lính nhép đứng từ xa quan chiến.
Mặt trời lên cao ba sào là lúc Xuyên Vân phi liễn rời khỏi Ma Thiên Các.
Người cầm lái là Đoan Mộc Sinh.
Xuyên Vân phi liễn thỉnh thoảng lại xóc nảy, lay động một trận, đôi khi còn xuất hiện một số động tác có độ khó cao.
Tiểu Diên Nhi thì thào: “Tam sư huynh… cân, cân bằng một chút… A…”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!