Bệ Ngạn đạp mây lao về phía trước đuổi theo Phược Thân Thần Chú.
Trước mặt là vách đá cheo leo dốc thẳng đứng, Phược Thân Thần Chú lao thẳng vào bên trong vách đá rồi biến mất không thấy gì nữa.
Thần chú biến mất đồng nghĩa với việc đã thành công trói buộc đối tượng.
Nghiệt đồ không có khả năng trốn thoát!
“Nghiệt đồ, trốn trốn tránh tránh cái gì, ngươi có thể tránh thoát được Phược Thân Thần Chú của bản toạ sao?”
Lục Châu đứng trên lưng Bệ Ngạn, đưa mắt tìm kiếm khắp nơi.
Đáng tiếc là lần này không giống như lần truy bắt Yến Tử Vân Tam. Tốc độ của Thần Chú quá nhanh, chỉ loé lên rồi biến mất.
Cũng may Bệ Ngạn có khứu giác rất tốt, hẳn là Vu Chính Hải vẫn còn ở quanh đây.
Đúng lúc này, Lục Châu nghe được tiếng Hệ thống thông báo ——
[Ting — trừng trị nghiệt đồ, thu hoạch được 300 điểm công đức.]
Trừng trị? Đây là lần đầu tiên hắn nghe được loại thông báo này.
Điều này cũng chứng minh Phược Thân Thần Chú xác thực đã đánh trúng mục tiêu.
Bệ Ngạn thả chậm lại tốc độ, mũi nó run run đánh hơi.
Bệ Ngạn với khứu giác cực kỳ bén nhạy chẳng khác gì một chú chó săn đang không ngừng đánh hơi trên vách đá để tìm mục tiêu.
Thỉnh thoảng nó lại gầm gừ một tiếng, nếu lúc này phát hiện ra mục tiêu nó sẽ không chút do dự lao tới.
Lục Châu cũng không vội, để mặc cho Bệ Ngạn phát huy khả năng.
Từ vách đá trượt xuống bên dưới là rừng cây.
Cây cối trong rừng quá mức rậm rạp nên đã che khuất hầu hết các tia sáng từ ánh mặt trời.
Lục Châu quan sát tình huống trong rừng, không hề phát hiện có điểm nào dị thường.
Đúng là giảo hoạt.
Bệ Ngạn tiếp tục dò tìm… tốc độ cũng dần tăng lên.
Lục Châu nhìn thấy phía trước có đám cây cối bị gãy đổ, bên trên còn lưu lại vết tích va chạm của mãnh thú.
Hẳn là nghiệt đồ đang ở ngay phía trước…
Đi qua khu vực cây cối ngã đổ, Bệ Ngạn bỗng nhiên dừng bước.
Bên dưới một gốc cây to, Bệ Ngạn ngẩng đầu gầm lên một tiếng.
Lục Châu cũng nhìn quanh.
Bên cạnh gốc cây có một bộ quần áo tả tơi.
Trên quần áo còn dính vài giọt máu.
Lục Châu vuốt râu thầm thì: “Kim thiền thoát xác?”
Khứu giác của Bệ Ngạn sẽ không phạm sai lầm, nó dừng lại ở đây có nghĩa là mục tiêu ở ngay chỗ này.
Bốn phía vẫn yên tĩnh vô cùng. Lục Châu nhìn quanh một lát rồi khẽ lắc đầu.
Đáng tiếc… Vu Chính Hải trốn được rồi.
Lục Châu khẽ nhíu mày. Đúng là vô lý.
Hắn mở giao diện Hệ thống ra xem bản mô tả về thẻ đạo cụ Lồng Giam Trói Buộc phiên bản cường hoá. Rõ ràng xác suất bắt trói mục tiêu là 100%, huống hồ Hệ thống còn phát ra tiếng thông báo đã trừng trị nghiệt đồ.
Như vậy, dưới tình huống tu vi bị phong ấn, Vu Chính Hải làm cách nào để điều khiển được toạ kỵ vọt ra khỏi rừng cây rồi nhanh chân bỏ trốn?
Lục Châu nhảy khỏi lưng Bệ Ngạn, đi đến bên cạnh đống quần áo bị bỏ lại.
Hắn cúi người xuống kiểm tra.
“Quần áo của Vu Chính Hải…”
Lục Châu còn nhớ rõ số đo y phục của Vu Chính Hải khi hắn còn tu hành trên Kim Đình Sơn.
Hay cho một chiêu kim thiền thoát xác.
Dù là vậy thì Vu Chính Hải cũng không có khả năng rời đi nhanh đến thế.
Chẳng lẽ hắn giống như Yến Tử Vân Tam, sử dụng một loại thuật pháp độn thổ?
Lục Châu giơ tay lên, từng đạo cương khí như cánh hoa bay tản ra bốn phía.
Những đạo cương ấn này không hề có tính tấn công, đây là một loại ấn ký dùng để truy tung tu hành giả, cũng là loại ấn ký nhập môn của người tu hành.
Ấn ký này khá dễ thi triển, cũng không tiêu hao bao nhiêu lực lượng. Lúc trước khi tộc nhân của Tiểu Diên Nhi bị bắt đi, Mộ Dung Hải đã dùng chiêu này để truy tung con tin.
Đồng thời ấn ký này còn có thể tìm thấy những sinh vật sống ở gần đó. Đương nhiên nếu mục tiêu có tu vi trong người thì không thể dùng được, ấn ký sẽ bị cương khí hộ thể triệt tiêu. Thế nhưng hiệu của của Lồng Giam Trói Buộc đã phát động, như vậy tu vi của đối phương đã hoàn toàn bị phong ấn. Trong trạng thái không có tu vi, hắn không cách nào ngăn cản được ấn ký truy tung.
Thế nhưng, ấn ký truy tung lại giống như bong bóng xà phòng, sau khi bay được một quãng giữa rừng cây rậm rạp thì dần dần tan biến hết sạch.
Không hề có động tĩnh gì chứng minh quanh đó có sinh vật sống tồn tại.
“Chẳng lẽ Quỳ Ngưu đã mang hắn bay đi rồi?”
Trong bản ghi chép của các loại điển tịch, Quỳ Ngưu cũng là toạ kỵ cấp truyền thuyết. Nếu nó dùng toàn lực phi hành thì cũng không dễ đuổi kịp. Chỉ là việc nó lặng im rời khỏi đây không một tiếng động thật là khó tin.
Lục Châu nhìn vết máu trên bộ y phục.
Hẳn là Vu Chính Hải đã dùng một loại thuật pháp nào đó không cần sử dụng đến tu vi để điều khiển Quỳ Ngưu rời đi.
Một số tu hành giả ngoài việc sử dụng dụng cụ phụ trợ như Vân Thường Vũ Y, Đạp Vân Ngoa hay thiên giai vũ khí thì còn thích tu luyện các công pháp phụ trợ của Đạo môn.
“Nghiệt đồ, xem ra sau khi rời khỏi Ma Thiên Các, ngươi đã học tập không ít những thứ linh tinh khác.” Lục Châu chậm rãi đứng dậy.
Lục Châu thôi động nguyên khí, ngưng khí thành cương rồi vung tay lên.
Đạo cương khí kia lượn quanh bốn phía rồi biến thành một chiêu Huyền Thiên Tinh Mang cỡ nhỏ.
Tuy Lục Châu chỉ là Thần Đình cảnh nhưng vẫn có thể thi triển được loại kỹ thuật tinh xảo này.
Huyền Thiên Tinh Mang một phân làm hai, hai phân làm bốn, bốn phân thành tám… Chỉ trong chớp mắt, đám cây cối trong phạm vi trăm mét đều bị cương khí chặt đứt.
Nhìn từ trên xuống sẽ thấy được một khoảng rừng trụi lủi hình tròn.
Lục Châu hài lòng gật đầu. Khi tu vi dần dần khôi phục, Lục Châu sử dụng công pháp và kỹ xảo của các đồ đệ ngày càng dễ dàng.
Lúc vừa xuyên không qua hắn không cách nào thi triển được công pháp của bọn đồ đệ. Khi thọ mệnh được tăng lên thì việc này cũng được giải quyết.
Tuy uy lực không bằng Nguyên Thần cảnh nhưng tràng cảnh trông vẫn rất hùng vĩ.
Ít nhất thì ——
Có thể dùng để đốn cây.
Một lát sau, Bệ Ngạn phục tùng mệnh lệnh của Lục Châu, đi xung quanh kiểm tra một vòng. Đáng tiếc vẫn không có phát hiện nào, chỉ có thể ngoan ngoãn trở về.
Lục Châu tung người nhảy lên lưng Bệ Ngạn, ánh mắt hắn đảo qua rừng cây rồi khẽ nói: “Không có tu vi, ta xem ngươi có thể trốn được bao lâu?”
Lục Châu không cho rằng có người sẽ giải khai được Phược Thân Thần Chú.
Trừ phi thời gian duy trì liên tục của Phược Thân Thần Chú không kéo dài được lâu, nếu không thì sớm muộn gì tên nghiệt đồ này cũng phải đến cầu xin hắn.
“Quay về.”
Bệ Ngạn gầm lên một tiếng trầm thấp rồi vọt về phía ngọn núi thứ ba của Tịnh Minh Đạo.
Xuyên Vân phi liễn vẫn chờ ở đó, không hề di động.
Lục Châu quay trở lại nhà giam lúc trước, trông nó vẫn y như cũ không hề thay đổi.
Hắn nhìn về phía ngàn đạo cấm chế kia… tiếng rẹt rẹt vẫn vang lên không ngừng.
Rõ ràng cấm chế của Tịnh Minh Đạo sắp không chống đỡ nổi.
Những người còn lại trong Tịnh Minh Đạo có lẽ đang trốn ở bên trong. Nếu không Vu Chính Hải chẳng việc gì phải tốn công tốn sức sử dụng Đại Huyền Thiên Chương để cưỡng ép phá vỡ cấm chế.
Lục Châu cố ý dừng lại chờ đợi một lát.
Có lẽ hắn có thể thu hoạch được một chút tin tức liên quan đến Vu Chính Hải từ đám người này.
Roẹt ——
Ngàn đạo cấm chế đã hoàn toàn biến mất.
Chính lúc này, một nữ tử áo đỏ dẫn đầu bước ra, trên tay cầm một thanh trường kiếm.
Sau lưng nàng ta, mấy tên đệ tử cảnh giác nhìn chung quanh, mười bốn người đứng thành hai hàng hình bán nguyệt.
Trên thân mỗi người đều có vết thương.
“U Minh Giáo rút đi rồi?”
Trên mặt đám người đầy vẻ nghi hoặc, hết nhìn trái lại nhìn phải.
Nữ tử mặc áo đỏ chính là cao thủ duy nhất còn lại của Tịnh Minh Đạo, trưởng lão Du Hồng Y.
Du Hồng Y thấy lão giả đứng trên lưng Bệ Ngạn, bèn vội vàng nói: “Mọi người cẩn thận.”
Đám đệ tử Tịnh Minh Đạo cũng đã phát hiện ra lão giả.
Toạ kỵ Bệ Ngạn trong truyền thuyết đang uy phong lẫm liệt nhìn bọn họ chằm chằm.
Du Hồng Y không dám khinh thường, cẩn thận hỏi Lục Châu: “Ngươi là người của U Minh Giáo?”
Lục Châu lắc đầu: “Nếu không nhờ có lão phu, các ngươi đã sớm mất mạng.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!