Du Hồng Y thở dài nhìn quanh rồi lắc đầu: “Nếu không nhờ có lão tiên sinh kịp thời đuổi tới, e là Tịnh Minh Đạo đã…Ôi…”
“U Minh Giáo đúng là khinh người quá đáng!”
“Vu Chính Hải có lão ma đầu Ma Thiên Các làm chỗ dựa nên làm xằng làm bậy khắp nơi. Tịnh Minh Đạo từng vây công Kim Đình Sơn, nay gặp kiếp nạn này cũng là phải đạo.”
Tịnh Minh Thất Tử cảm khái nói.
“Không biết Môn chủ có còn sống không?”
Du Hồng Y quát: “Đừng nhắc tới Môn chủ nữa! Nếu không phải tại hắn cấu kết với thế lực trong cung thì sao Tịnh Minh Đạo lại rơi vào tình trạng như hôm nay?”
Mọi người đều cúi thấp đầu không dám nói nữa.
Nói thế nào thì bọn họ cũng đã sống sót.
Lục Châu đợi bọn họ bình phục tâm tình mới mở miệng nói: “Lão phu có lời muốn hỏi. Ngươi hãy trả lời.”
Hắn chỉ tay về phía Du Hồng Y.
Du Hồng Y chỉ vào mình, nghi hoặc hỏi: “Ta ư?”
Nàng ta bước ra khỏi khu vực cấm chế, theo bản năng nhìn quanh một lượt…
Khắp nơi đều hỗn loạn không chịu nổi, trên các ngọn núi khác đều bốc lên khói đen…
Sắc mặt Du Hồng Y vô cùng khó coi, nàng nhịn cơn đau đớn trong lồng ngực rồi chắp tay nói với Lục Châu: “Mời lão tiên sinh cứ hỏi.”
“Ngươi chính là đại trưởng lão Du Hồng Y của Tịnh Minh Đạo?”
“Chính là vãn bối.”
“Vừa rồi người giao thủ với các ngươi có phải là Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải?” Lục Châu hỏi.
Du Hồng Y lộ vẻ phẫn nộ: “Cho dù hắn hoá thành tro ta cũng nhận ra! Mấy ngàn đệ tử tu hành giả của Tịnh Minh Đạo ta đều đã… nay có kết cục này, xin lão tiên sinh chủ trì công đạo!”
“Ngươi bảo lão phu chủ trì công đạo?” Trong lòng Lục Châu dở khóc dở cười nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
“Lão tiên sinh có thể bức lui ma đầu U Minh Giáo… Tịnh Minh Đạo gặp phải đại kiếp này, sớm muộn gì các danh môn chính đạo khác cũng sẽ bị ma đầu tiêu diệt. Đến lúc đó thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than. Xin lão tiên sinh hãy giúp chúng ta một tay!”
Nói xong, Du Hồng Y quỳ xuống, hai tay nâng lên tỏ thái độ thành kính.
Những đệ tử khác cũng quỳ xuống theo, đồng thời chắp tay về phía Lục Châu.
Tuy nói việc tiêu diệt Tịnh Minh Đạo không phải do Lục Châu gây ra, nhưng suy cho cùng Vu Chính Hải là đồ đệ của hắn, một khi chuyện Tịnh Minh Đạo bị diệt truyền ra ngoài, tu hành giới vẫn sẽ quy trách nhiệm lên đầu Ma Thiên Các.
Chẳng lẽ muốn hắn phải tự sát trước mặt mọi người để chủ trì công đạo?
Ngữ khí Lục Châu vô cùng lãnh đạm: “U Minh Giáo muốn diệt Tịnh Minh Đạo cũng là do Tịnh Minh Đạo các ngươi gieo gió gặt bão. Du Hồng Y, lão phu hỏi ngươi, thế nào là chính, thế nào là ma?”
Lục Châu khẽ dừng một chút rồi nói tiếp: “Mạc Khí tu luyện tà thuật là chính? Hay chuyện ba mươi năm trước Tịnh Minh Đạo và Thất Tinh sơn trang vì muốn tranh đoạt địa bàn mà không ngừng chém giết, gây ảnh hưởng đến mấy ngàn bách tính trong phạm vi trăm dặm là chính?”
Hắn không cần phải nói tiếp nữa. Những ví dụ tương tự như vậy nhiều không kể xiết.
Suy cho cùng, chỉ có kẻ thích hợp mới có thể sinh tồn, khôn thì sống mà ngu thì chết thôi.
So sánh với Ma Thiên Các thì cách làm của Tịnh Minh Đạo mới là đại ác.
“Chuyện này…” Du Hồng Y sửng sốt.
Nếu trước kia được hỏi câu này, nàng nhất định sẽ không chút do dự mà đáp, Tịnh Minh Đạo nói riêng hay thập đại danh môn trong thiên hạ nói chung đều là chính đạo, U Minh Giáo, Ma Thiên Các, Ma Sát Tông, Thanh Long Hội đều là ma đạo…
Nhưng Môn chủ Mạc Khí lại lén lút tu luyện tà thuật thôn phệ tinh huyết của tu hành giả khác.
Chuyện này so với ma đạo… còn tà ác hơn gấp trăm lần.
Vị lão tiên sinh trước mắt này không làm ra chuyện bỏ đá xuống giếng đã là rất tốt rồi.
Du Hồng Y nghĩ ngợi hồi lâu, dần dần cảm thấy xấu hổ, nàng khẽ đáp: “Thụ giáo.”
Lục Châu vuốt râu, gật đầu nói:
“Hỏi lại chuyện chính… trừ Vu Chính Hải ra, ngươi có nhìn thấy người nào khác không?”
Du Hồng Y gật đầu: “Còn có thất đệ tử Tư Vô Nhai của Ma Thiên Các. Người này âm hiểm xảo trá, giỏi dùng tâm kế. U Minh Giáo có thể chưởng khống bảy ngọn núi của Tịnh Minh Đạo đều là do người này thêm dầu vào lửa!”
Nàng vừa nói xong, Tịnh Minh Thất Tử đứng sau lưng đều tức giận bốc hoả.
“Kẻ này vô cùng hèn hạ, sắp đặt hơn một trăm tai mắt bên trong Tịnh Minh Đạo… tâm kế cỡ này thật là đáng hận!”
Hơn một trăm người!
Chuyện này…
Lục Châu cũng cảm thấy quá mức cường điệu rồi.
Người khác đi nằm vùng, được một hai tên đã là rất giỏi. Tư Vô Nhai lại có thể cài đến hơn trăm người.
Muốn dùng phương pháp lạ, gián điệp hợp tác thành đoàn sao?
Du Hồng Y giải thích: “Mỗi năm Tịnh Minh Đạo thu nhận đệ tử mới đều có không ít người bị hắn cài vào.”
Cho dù Tư Vô Nhai dùng phương pháp gì đi nữa, nhưng có thể làm được tới bước này thì đúng là rất khó lường.
“Tư Vô Nhai hiện đang ở đâu?” Lục Châu hỏi.
“Lão tiên sinh người có thù với Ma Thiên Các sao?” Du Hồng Y kỳ quái hỏi.
Lục Châu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Không có thù gì.”
Lời này lọt vào tai Du Hồng Y lại mang theo ý nghĩa khác. ‘Không có thù gì’ đồng nghĩa với ‘quan hệ chẳng mấy tốt đẹp’.
“Nếu lão tiên sinh có thể đối phó với Ma Thiên Các thì đây đúng là chuyện may mắn.” Du Hồng Y nói.
Lục Châu khẽ lắc đầu.
Có lẽ do cảnh tượng này đã gặp nhiều nên hắn cũng chết lặng, chẳng buồn giải thích.
Du Hồng Y chợt nhớ ra một chuyện, bèn khom người nói: “Xin hỏi lão tiên sinh thuộc môn phái nào? Người giúp chúng ta vượt qua kiếp nạn này, Tịnh Minh Đạo nhất định sẽ đến tận cửa bái tạ!”
“Ma Thiên Các.” Lục Châu thẳng thắn đáp.
Du Hồng Y ngơ ngác.
Nàng cho rằng mình nghe không rõ nên hỏi lại lần nữa: “Thật xin lỗi, lão tiên sinh vừa nói môn phái nào cơ?”
Đúng lúc này ——
Xuyên Vân phi liễn chợt xuất hiện giữa cánh rừng.
Có vẻ do nó đã chờ đợi quá lâu nên mất kiên nhẫn, bèn từ từ bay lại gần.
Đại Huyền Thiên Chương đã chặt chém toàn bộ đám cây cối trong khuôn viên trăm mét nên rất thích hợp để Xuyên Vân phi liễn neo lại ở đây.
Toàn bộ sự chú ý của đám người Tịnh Minh Đạo đều dồn vào Xuyên Vân phi liễn.
Du Hồng Y vừa liếc mắt đã nhận ra lai lịch của nó, nàng giật mình quát to: “Lui lại! Mau lui vào trong nhà giam!”
Tịnh Minh Thất Tử cũng run rẩy cả người, toàn bộ lui vào trong.
Nhưng khi bọn họ lui vào phía sau hai cây cột thì mới giật mình nhớ ra, ngàn đạo cấm chế đã bị phá huỷ.
Lúc này chui vào chẳng phải là giúp người ta một mẻ hốt gọn hay sao?
“Lão tiên sinh, mau lên! Người của Ma Thiên Các đến rồi!”
“Lão tiên sinh!”
Bọn hắn đặt hết hy vọng lên người Lục Châu đang vững vàng đứng trên lưng Bệ Ngạn.
Lục Châu nhìn bộ dạng sợ hãi của bọn họ, không chút kỳ quái.
Đúng lúc này ——
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!