Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổ Sư Gia Truy Phu Ký

"Con trai tôi gặp nguy hiểm, tôi phải đi xem."

Hà Diễm Sinh đáp, giọng nói mọi khi luôn được fan ca ngợi trầm thấp quyến rũ của ảnh đế lúc này căng chặt và lạnh như băng.

Trong xe lúc này chỉ có mình hắn, Hà Diễm Sinh không cần lo lắng người khác, không ngừng tăng tốc cho xe gầm rú chạy tới.

Tốc độ xe đã tăng lên đến 280km/h và không dừng lại ở đó. Một khúc ngoặt xuất hiện trước mắt, Hà Diễm Sinh lại không giảm tốc độ mà thản nhiên đánh tay lái qua cua, chiếc xe nghiêng và nhấc cả hai bánh bên phải lên, lấy một tư thế không thể tin nỗi chen qua khoảng cách nhỏ hẹp giữa vách đá và xe khác, yên ổn chạy băng băng. Rõ ràng đoạn đường này không có gương hay bất kỳ thiết bị nào hỗ trợ tài xế xem thấy tình trạng xe ở bên kia khúc ngoặt, vậy mà Hà Diễm Sinh có thể tránh né gọn gàng không gây va chạm nào dù là nhỏ nhất với các xe khác. Phi lý như thể hắn có thiên lý nhãn vậy.

Trong xe không bật đèn, ngoại trừ ánh đèn đường bên ngoài xuyên qua kính cửa sổ soi vào, nguồn sáng trong xe chỉ đến từ bản điều khiển và cái màn hình điện thoại hiển thị có một cuộc trò chuyện đang diễn ra. Nhưng dù chỉ có bấy nhiêu ánh sáng, không soi tỏ được khuôn mặt nhiều năm liền thống trị bảng xếp hạng nhan sắc của ảnh đế Hà, lại cũng không thể che giấu được cặp mắt lập lòe ánh sáng như một đôi sapphire đen ánh tím luôn sáng ngời trong veo lúc này tràn ngập khói mù lo lắng.

Người đại diện Lưu Thư ở đầu dây bên kia vốn đang bực tức hận không thể xuyên qua điện thoại mà mắng cậu bạn thân, vừa nghe lời này, tức khắc biến sắc, từ giả vờ giả vịt tức giận cho Boss xem chuyển thành biểu cảm hung ác như thú dữ bị chọc điên:

"Cái gì? Trường Thanh xảy chuyện gì? Mau nói rõ ràng cho tôi nghe con trai nuôi của tôi bị làm sao vậy?!"

Phó giám đốc Trương Phú Quý của công ty giải trí Vinh Diệp nơi mà Hà Diễm Sinh ký hợp đồng lúc này vẻ mặt cau có khó ở chống nạnh đứng một bên nghe Lưu Thư gọi điện thoại cho Hà Diễm Sinh, đang thấy mát dạ chút chút vì Lưu Thư phủ đầu mà mắng, chợt lúc này nghe và nhìn điệu bộ sốt sắng lo lắng của Lưu Thư, lửa giận trong lòng phụt một cái cháy lan tràn hơn.

Hắn mới không quan tâm Trường Thanh gì gì đó hay bất kỳ ai khác xảy ra chuyện gì làm Hà Diễm Sinh có lý do chính đáng bỏ về, chỉ cần biết họ Hà lần này cả gan cho cả một phòng khách khứa tai to mặt lớn leo cây, vậy đừng mơ được yên ổn hoặc cầu mong cảm thông gì.

Bởi vậy, thấy Lưu Thư có vẻ sắp bị Hà Diễm Sinh giải thích lý do lý trấu gì đó mà mềm lòng, Trương Phú Quý bước nhanh đến giật phăng điện thoại của Lưu Thư đưa lên tai, há miệng muốn chửi um lên.

Nào ngờ, chớp mắt một cái, Trương Phú Quý cảm thấy như mình nằm mơ, bởi vì Lưu Thư không biết thế nào mà nhanh như chớp áp sát, một tay bóp cổ giơ cả thân hình ục ịch thịt mỡ ít nhất 140kg của hắn lên cách mặt đất gần một mét, vẻ mặt hung ác nham hiểm chìa một tay kia ra:

"Trả điện thoại lại đây!"

Sắc mặt nhanh chóng tím tái vì hít thở không thông, cảm giác khủng hoảng sợ hãi ập vào lòng, Trương Phú Quý có cảm giác Lưu Thư có khả năng bóp chết mình và sẽ không ngần ngại làm vậy!

Cơ thể mất sức nhanh chóng vì thiếu dưỡng khí, Trương Phú Quý run rẩy cố sức đưa chiếc điện thoại còn đang duy trì cuộc gọi cho Lưu Thư, sau đó bị thẳng tay thả từ trên cao xuống đất, nằm sõng soài trên sàn, toàn thân co giật nhẹ. Hai mắt tối sầm hai tai ong ong không nghe được gì, may mắn còn bản năng cầu sinh, lồng ngực không ngừng phập phồng, hít vào thở ra.

Bộ quần áo trên người hắn vốn chật ních lúc này đã xốc xổ xộc xệch, vạt áo sơ mi màu hồng cánh sen nhấc lên, để lộ bụng mỡ trắng hếu, Lưu Thư vô tình liếc nhìn, tức khắc ghét bỏ xoay mặt đi.

Bởi vì muốn gọi điện thoại, cho nên Lưu Thư lúc trước chọn một căn phòng nhỏ yên tĩnh không người, Trương Phú Quý một hai đòi đi theo nghe để tránh Lưu Thư vì tình bạn lâu năm mà không làm khó dễ Hà Diễm Sinh. Vì thế, lúc này Trương Phú Quý gần như ngất xỉu đi dưới đất cũng bị Lưu Thư mặc kệ cho hắn nằm, không thèm đếm xỉa tới.

Trong lòng sốt ruột muốn biết chuyện gì xảy ra với Hà Trường Thanh, Lưu Thư nhìn thoáng ra phát hiện cuộc gọi còn còn không bị cắt đứt, lập tức nói:

"Diễm Sinh, tôi đã trở lại, làm cậu đợi lâu. Vừa mới bận xử lý một chút con rệp, tốn chút thời gian."

Hà Diễm Sinh ít nhiều cũng nghe thấy động tĩnh bên này, chỉ nhắc, "Đừng làm quá tay, xảy ra án mạng rất phiền toái."

Thật ra đâu có làm gì quá đáng, do bản thân hắn sức khỏe kém nên nhịn thở vài giây liền chịu không nổi ngất đi thôi. Lưu Thư hơi bĩu môi nghĩ.

Nếu có người quen trong công ty nhìn thấy bộ dạng này của hắn, có lẽ sẽ mắng một câu già chát 46 tuổi đầu còn bĩu môi chu mỏ thật là ghê tởm. Song trên thực tế, so với các thành viên cùng tộc khác, Lưu Thư chỉ bằng độ tuổi của trẻ con học mẫu giáo lớp lá là cùng.

Ấy vậy mà lúc này, "trẻ con lớp lá" đang nóng lòng hỏi han về con trai nuôi của mình.

"Tôi làm việc cậu cứ yên tâm đi, không ra nặng tay đâu. Đừng nói hắn, Trường Thanh làm sao vậy?"

Giọng Hà Diễm Sinh từ đầu bên kia đáp lại cũng không giấu được lo lắng, "Trước mắt không biết rõ. Chỉ là cảm giác được trận pháp và một số vòng bảo hiểm tôi nhờ Dương đạo trưởng bày ra có động tĩnh. Cái kính bát quái tương liên với trung tâm kết giới dưới chân núi cũng thình lình vỡ ra."

Lưu Thư siết chặt nắm đấm, bực bội đi qua đi lại trong phòng. Kết giới đã bị hủy, tức là cả ngọn núi sẽ lập tức trở thành nơi thu hút vô vàng tà ám đến cuồng hoan, Trường Thanh thể chất đặc thù tuy còn bị phong ấn, tạm thời chưa hóa thành thịt Đường Tăng trong mắt bọn chúng, nhưng bị cuốn vào "bữa tiệc" cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp là bao.

Hai người nói thêm mấy câu, tạm đặt ra cách giải quyết cho tình huống xấu nhất, sau đó Lưu Thư chỉ có thể tắt điện thoại không làm phiền, cho Hà Diễm Sinh nhanh chóng đến đó xem xét.

Cất điện thoại vào túi quần, Lưu Thư liếc mắt nhìn Trương Phú Quý, kẻ rõ ràng đã tỉnh nhưng lại giả vờ nằm ngất xỉu bất động.

Biết hắn đã nghe rất nhiều chuyện không nên nghe, Lưu Thư không hoảng không loạn, nhẹ đạp đôi giày da đen bóng của mình đến gần.

Nằm nghiêng áp một lỗ tai xuống sàn, Trương Phú Quý hai mí mắt run rẩy nhưng không dám mở, từng âm thanh "lộp cộp" rất nhỏ vang lên khi giày chạm mặt sàn lại trở nên ong ong như tiếng trống không ngừng dội vào đầu hắn.

Tiếng bước chân dừng, tiếng vải cọ xát soàn soạt, sau đó hoàn toàn yên tĩnh.

Trương Phú Quý tim đập thình thịch, cả người căng chặt chờ đợi con yêu quái ra tay hành hung mình. Nhưng chờ mãi chờ mãi không xảy ra chuyện gì, cơn sợ hãi giảm dần và chuyển sang nghi hoặc. Rốt cuộc không chịu đựng thêm được, hắn cắn răng, hai mắt mở to nhìn.

Một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần không rõ nam hay nữ cúi xuống nhìn hắn. Trương Phú Quý bị nhan sắc này làm thất thần, liền thấy con ngươi lấp lánh đen tuyền chợt lóe màu đỏ cam, đôi môi đỏ thắm trước mặt mấp máy nói một câu gì đó mà hắn nghe không rõ.

Sau đó, hai mắt trở nên nặng trĩu, Trương Phú Quý lập tức ngủ say.



"Giám đốc Trương, ông tỉnh rồi, thật là tạ ơn trời đất!"

Trương Phú Quý từ trong giấc mơ tỉnh lại, liền nghe thấy tiếng reo mừng rỡ bên cạnh.

Hắn cau mày, cố sức lê thân hình chuyên nghiệp ngồi văn phòng ăn nhậu chơi bời không tập thể dục của mình, chống tay từ trên sàn nhà ngồi dậy.

"Đây là đâu? Tôi làm sao vậy?"

Sau đó, người đại diện Lưu Thư trong công ty đang đứng bên cạnh liền ra tiếng kể lại.

Theo lời kể của Lưu Thư, Trương Phú Quý rốt cuộc nhớ tới mình đi theo nghe Lưu Thư gọi điện, được Hà Diễm Sinh rối rít xin lỗi, rộng lượng tha thứ hứa sẽ giải quyết ổn thỏa, sau đó đang định rời đi trở lại hội trường thì bị trượt chân đập đầu ngất đi.

"Tôi lo quá, đang định gọi xe cứu thương thì ông tỉnh rồi, mừng ghê!"

Trương Phú Quý nhớ tới mình chân trái vướng chân phải té sấp mặt, trong lòng vô cùng xấu hổ, lập tức xua tay cho Lưu Thư đi, sau đó móc điện thoại gọi trợ lý mang quần áo mới tới giúp mình.

Lưu Thư cười hiền lành đi ra, đóng cửa lại.

Trên hành lang không một bóng người, camera cũng "trùng hợp" quay hướng khác, Lưu Thư lập tức lạnh mặt, bực bội xoa lỗ tai.

Có lẽ bởi vì không phải thuần huyết, mỗi lần sử dụng thuật thôi miên xong Lưu Thư hai tai đều bị ngứa ngáy liên hồi, chỉ có thể hiện ra hai lỗ tai hồ ly mới có thể hết ngứa. Tuy rất muốn về nhà để yên tâm hiện hình không lo bị phát hiện, nhưng lúc này không được.

Lưu Thư nhìn bảng tin đầu đề và hot search trong điện thoại, chiếc xe Hà Diễm Sinh lái bị chụp hình khui ra chủ xe, video Hà Diễm Sinh lái nhanh vượt ẩu lan tràn khắp nơi.

Lại phải bắt đầu xử lý vụ này. Lưu Thư xoa trán thở dài.

.
Nhấn Mở Bình Luận