Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Ninh Tê nhẹ nhàng “ồ” một tiếng.

Thật ra từ đầu đến cuối Ôn Lĩnh Viễn đều chưa từng né tránh vấn đề này, chẳng qua là không có khoe khoang thôi. Dù sao cũng đâu có ai lại tốn công đi tuyên bố với một đứa cháu bình thường rằng “Tôi có bạn gái” đâu, đúng không?

Trừ khi chuyện này là cần thiết thôi.

Ninh Tê biết rõ không phải mình không nhận ra, chỉ là cô nghĩ nếu không hỏi và không nhận được câu trả lời xác thực thì có thể ôm tâm lý may mắn.

Cho nên tuy cô cảm thấy rất đau khổ, nhưng không hề thấy bất ngờ.

Xem ra cô không phải kiểu người giỏi che giấu nên mới để anh phát hiện ra một cách dễ dàng như vậy.

Ninh Tê dụi mắt rồi lại bỏ tay xuống, vặn mở nắp chai trà sữa tạo ra một tiếng vang, cô cười nói: “Sao chú lại biết tôi hâm mộ Tiểu Viên khi có một người chú như chú vậy?”

Cô cảm giác được Ôn Lĩnh Viễn đang nhìn mình, có lẽ là đang quan sát biểu cảm của cô. Cô không thể chắc chắn rằng biểu hiện của mình hoàn toàn không có gì không ổn bèn cúi đầu tránh đi ánh mắt anh.

Tại sao cô lại cho rằng anh hòa nhã dễ gần nhỉ? Ninh Tê cảm thấy phương diện nhìn người của cô thật sự có chút vấn đề, rõ ràng anh đã xây dựng nguyên tắc của mình như một tòa tháp trắng cao vút trong tầng mây mà.

Ôn Lĩnh Viễn cười nhạt, nói: “Cháu và Tiểu Viên đều như nhau. Sau này nếu cháu cần giúp gì cứ có thể đến Thanh Hạnh Đường bất cứ lúc nào.”

“Vâng.” Ninh Tê không biết nên nói gì thêm nữa.

Vì thế, cả quãng đường sau đó rất yên lặng.

Ôn Lĩnh Viễn biết lúc này anh có nói gì đi nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa, dù sao ý định ban đầu của anh cũng không phải là ép Ninh Tê phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mình. Cô là một cô gái thông minh, vì vậy sẽ biết nên lựa chọn thế nào.

Ai cũng từng trải qua độ tuổi ngây thơ, có ước mơ, cũng có hiểu lầm, và mỗi bước đi sai sẽ dẫn đến những kết quả khác nhau.

Khi xe dừng ở cửa tiểu khu, Ninh Tê nhảy xuống xe, tay giữ cửa xe, nói với bằng giọng thoải mái: “Hình như tôi bắt đầu hiểu chú rồi.” Hóa ra anh cũng có một mặt tự ý quyết định của đa số người lớn.

Cô không giải thích kỹ càng với anh mà lùi ra sau một bước, vẫy tay với anh rồi đút tay vào túi áo khoác, chạy nhanh về phía cửa.

Lần này Ninh Tê không hề quay lại nhìn.

Cô thừa nhận tối hôm đó hai ánh đèn chớp nháy như đang đáp lại kia đã khiến cô mê đắm và cứ muốn nhìn nữa nhìn mãi.

Trong nhà rất ấm áp, bởi vì cả căn nhà đều được sưởi ấm nên người ta có thể đi chân trần. Ninh Tê cởi áo khoác ra vắt lên ghế của bàn ăn rồi ngồi ở đó ngẩn người. Mãi đến khi dì Thang bước ra thì bị cô làm cho giật mình.

Ninh Tê lấy lại tinh thần, cô nhớ ra mình còn việc phải làm.

Cô dặn dì Thang chuyện đưa cơm đến bệnh viện xong lại đến giải thích với bà nội. Bà có quyền được biết tình huống của con trai mình nên Ninh Tê mới không giấu bà.

“Vậy… nó có bị thương nặng không?”

“Bác sĩ nói ở lại ba bốn ngày là có thể xuất viện rồi.”

“Bà đã sớm nói rồi mà, tiền kiếm đủ dùng là được, vậy mà nó cứ nhất quyết phải…” Bà nội thở dài.

Ninh Tê không lên tiếng. Sao cô có thể chưa từng nghĩ vậy chứ? Cô tình nguyện Ninh Trị Đông chưa bao giờ phát tài, một nhà ba người vẫn ở trong căn nhà thuê kia và ước nguyện nhỏ bé vào ngày sinh nhật hằng năm đều có người thành toàn.

Chuyện cũng đã nhắn nhủ xong, Ninh Tê bèn lên lầu, chừa lại ít không gian cho cảm xúc của mình.

Sau khi đổ đầy nước vào bồn, cô liền ngâm mình vào đó.  

Xà bông tắm hôm nay có mùi gió biển xen lẫn ít mùi hương ngọt ngào, giống như mặt trời lặn trên biển, cả quá trình dài dằng dặc, đến lúc tắt lại vô cùng long trọng, quả thực là một màn tan thành mây khói.

Lúc này, loa Bluetooth đang phát bài 《Ba nghìn năm trước》 của Quan Thục Di.

“Đừng trách em khi ngay câu đầu tiên đã nói tạm biệt anh, bởi vì em thật sự đến để từ biệt anh.”



Một tuần sau, Ninh Tê mới xuất hiện ở Thanh Hạnh Đường lần nữa.

Ngày đó, Trì Tiểu Viên đang ăn cơm thì thuận miệng thở dài, “Sao Ninh Tê không đến nữa vậy?”

Trước đây khi Ninh Tê đến Thanh Hạnh Đường tự học, quan hệ của hai cô gái cũng phát triển thần tốc, nguyên nhân là do cả hai phát hiện ra đối phương cũng thích cùng một thần tượng với mình.

Trong thời gian nghỉ ngơi, Trì Tiểu Viên thường đến quấy rầy không để Ninh Tê học, hai người vừa ăn quà vặt vừa xem MV của thần tượng do fans cắt nối biên tập. Ở Thanh Hạnh Đường cô ấy không có bạn cùng lứa, người nhỏ nhất cũng lớn hơn cô ấy ba bốn tuổi, đã thế còn là nam nên nếu Ninh Tê không đến, cô ấy cảm thấy rất cô đơn.

Còn Ôn Lĩnh Viễn lại biết nguyên nhân tại sao.

Có lẽ Ninh Tê cần một ít thời gian để tiêu hóa. Nếu cô nhạy bén, suy nghĩ cẩn thận lại thấy anh chẳng qua cũng chỉ là một người lớn giả nhân giả nghĩa rồi từ đây không đến Thanh Hạnh Đường nữa thì cũng chưa hẳn là một chuyện xấu.

Anh cho rằng khả năng này rất lớn, thế nên vào sáng hôm đó khi vừa mở cửa ra, trông thấy Ninh Tê đã một tuần không gặp đeo cặp sách đứng trong sân thì anh không khỏi giật mình.

Cô mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, đôi mắt sáng kia giống như một tia nắng sớm. Mấy ngày nay Nam thành liên tục hạ nhiệt nên thật ra đã mấy ngày không thấy mặt trời rồi.

“Oa,” Ninh Tê kinh ngạc cảm thán một tiếng rồi giơ di động lên cho anh nhìn giờ trên màn hình: “Mọi người mở cửa đúng giờ ghê, không sớm cũng không muộn một phút.”

Ôn Lĩnh Viễn nhìn cô, cô cũng không tránh mà để mặc anh quan sát.

Sau đó, cô đưa cho anh một chiếc túi giấy dai: “Trên đường tôi thấy có bán khoai nướng phô mai nên mua cho chú và Tiểu Viên vài củ. Giờ tôi đi học đây, tối sẽ đến tự học nên chú thu dọn trên lầu giúp tôi nhé.”

Ôn Lĩnh Viễn nhận lấy túi giấy: “Được.”  

“Ba tôi đã xuất viện rồi, đang ở nhà tĩnh dưỡng. Chuyện này cảm ơn chú nhé.”

“Không có gì, chuyện nên làm mà.”  

Ninh Tê nghiêng đầu nhìn anh một lát: “Mọi người có mừng đêm Bình An và lễ Giáng Sinh không?”

“Hình như không có thói quen như vậy.”

“Vậy sinh nhật chú, chú có muốn quà không?”

Ôn Lĩnh Viễn hơi sửng sốt, sau đó anh mới hiểu được ý của hai câu liên tiếp này là dù thế nào cô cũng muốn tặng anh một món quà. Anh bèn cười nói: “Cháu cũng có thể thiếu mà.” Chữ mà cô muốn, đến giờ anh còn chưa viết.

“Vậy thì không được, tôi với chú không giống nhau, tôi là một người nói được làm được.” Ninh Tê cười nói, “Nếu chú không biết muốn gì thì tôi chọn đại vậy.”

Đến khi anh gật đầu, Ninh Tê mới kéo dây cặp sách, nói: “Tôi đi đây.”

Nói đi là thật sự đi ngay, không hề dây dưa dù chỉ một chút.

Xem ra cô vẫn rất rõ ràng. Ôn Lĩnh Viễn cảm nhận được thái độ của Ninh Tê đối với anh trở nên không khách sáo hơn rất nhiều. Đó không phải cố ý mà có lẽ cô cũng chỉ nhận ra chút áy náy của anh bằng trực giác thôi.

Ôn Lĩnh Viễn đặt túi giấy đựng khoai lang đỏ nướng phô mai lên bàn, Trì Tiểu Viên nghe thấy liền mở nó ra: “Chú Ôn, chú mua hả?”

“Ninh Tê cho cháu đó.”

“Ninh Tê đến rồi ạ?”

“Mới đi rồi.”

“Hả, vậy mà cô ấy không thèm đến chào cháu nữa.”

“Tối nay Ninh Tê sẽ đến tự học.”

Trì Tiểu Viên lập tức vui vẻ: “Vậy lát nữa cháu sẽ đến cửa hàng tiện lợi mua mấy món quà vặt mà cô ấy thích.”

Cô mau chóng ăn xong khoai lang đỏ, trong tay chỉ còn lại một củ cuối cùng, Trì Tiểu Viên thấy Ôn Lĩnh Viễn đã khoác áo blouse trắng lên thì mới sực nhớ ra, định hỏi anh có ăn không.

“Cháu ăn hết đi.” Nói rồi, Ôn Lĩnh Viễn đi về phía phòng thuốc.

Ninh Tê hiếm khi nghịch di động trong lớp, là vì chuyện chọn quà cho Ôn Lĩnh Viễn. Hôm nay cô phải chọn được quà, bằng không thì sẽ không kịp chuyển phát nhanh.

Trong giờ học, Ninh Tê đưa điện thoại cho Tô Vũ Nùng để cô ấy chọn giúp.

Tô Vũ Nùng kéo giỏ mua sắm mãi mà vẫn chưa kéo đến cuối: “… Rốt cuộc cậu đã chọn bao nhiêu món vậy?”

“Món nào thấy hợp tớ đều thêm vào cả.”

“Tớ cảm thấy mấy thứ như đồng hồ hay cà vạt thì thôi bỏ đi, không hợp lắm đâu. Nếu chú ấy đã có bạn gái thì…” Tô Vũ Nùng thấy mặt Ninh Tê có vẻ suy sụp thì vội xin lỗi: “Ai da, tớ sai rồi, sai rồi.” Cô ấy nghiêm túc xem lại lần nữa rồi chỉ vào một cái chặn giấy màu xanh biếc bằng lưu ly: “Cái này đi.”

Ninh Tê liếc mắt nhìn rồi dứt khoát đặt luôn.

“…… Cậu không suy nghĩ thêm hả?”

“Suy nghĩ gì nữa chứ, dù gì ngay cả đưa tiễn tớ còn không có tư cách mà.”

Tô Vũ Nùng thật sự thấy dở khóc dở cười: “Mấy hôm nay cậu không đến Thanh Hạnh Đường làm tớ tưởng cậu đã nghĩ thông rồi chứ.”

“Tớ sẽ không nghĩ thông đâu.” Ninh Tê cúi đầu nhập mã thanh toán: “… Cậu chỉ để vụt mất một chiếc váy mới ra mắt thôi mà còn canh cánh trong lòng thật lâu, huống chi Ôn Lĩnh Viễn còn là một con người.”

Không còn xuất bản nữa cũng là một cách nói khác để diễn tả sự khó khăn.



Ôn Lĩnh Viễn ngồi cạnh bàn lật xem một quyển sách y, sách được đóng buộc chỉ [*], những con chữ phồn thể xếp thành hàng dọc. Anh không bị cận thị nặng, nhưng lúc đọc sách vẫn có thói quen đeo kính.

[*] Đóng buộc chỉ là một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa.

Hôm nay Trì Tiểu Viên đi làm muộn năm phút, vừa vào cửa thì vừa dậm chân vừa xé một tờ lịch trên tường. Mặt trên viết: Sơ hậu, kê nhũ. Nhị hậu, chinh điểu lệ tật. Tam hậu, thủy trạch phúc kiên. [*]

[*] Đại Hàn: Hậu thứ nhất, gà ấp trứng. Hậu thứ hai, chim cắt hung mãnh bắt mồi. Hậu thứ ba, băng giá cứng chắc.

“Oa, hôm nay là đại hàn, bảo sao lại lạnh như vậy.”

Ôn Lĩnh Viễn ngẩng đầu nhìn một cái: “Sắp đến giao thừa rồi.”

“Có phải dì Chung sắp về không ạ?”

“Ngày mai.”

“Ồ.” Trì Tiểu Viên chỉ thuận miệng hỏi thôi. Cô cởi áo khoác ra rồi mặc áo blouse vào, sau đó bắt đầu đi làm việc của mình.

Trì Tiểu Viên không thích Chung Ánh lắm.

Đương nhiên, ở Thanh Hạnh Đường này cô chẳng qua chỉ là một người học nghề không đáng nhắc tới thôi, nên cô có thích hay không cũng không quan trọng.

Cô cũng từng cẩn thận ngẫm lại xem vì sao mình lại không thích, nhưng cuối cùng chỉ đành tổng kết là cách chung đụng giữa người với người có lẽ hơn phân nửa đều dựa vào thần khí [*], mà thần khí lại là một loại huyền học [*].

[*] Thần khí: nguyên gốc là khí tràng (气场) là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.

[*] Huyền học: trào lưu triết học duy tâm do Hà Yên, Vương Bật thời Nguỵ Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng LãoTrang và tư tưởng Nho gia.

Cô Chung Ánh này, thật sự không tìm được bất kỳ khuyết điểm nào. Cô ấy xinh đẹp, tính cách cũng thân thiện, đã thế lần não cũng mua cho cô rất nhiều món quà quý giá, chẳng hạn như túi xách của CELINE, bộ phấn mắt phiên bản giới hạn của Tom Ford, hoặc là chocolate của Delafee.

Duy chỉ có một điều khiến Trì Tiểu Viên cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

Đó là mỗi khi cô và Ôn Lĩnh Viễn nói chuyện với nhau, cô đều có thể cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Chung Ánh. Ánh mắt đó không có ý thù địch nhưng khi nhìn kỹ thì lại khiến Trì Tiểu Viên rất hoang mang.

Mãi đến sau này, khi cô xem một bộ phim của nước Anh, trong phim, nữ chủ nhân ngồi trong phòng khách, tay bưng tách trà bằng sứ hoa hồng mạ vàng nhấp một ngụm hồng trà, ánh mắt lẫn nụ cười khi bà nhìn những phu nhân quyền quý ăn mặc lộng lẫy đến làm khách giống hệt Chung Ánh.

Giờ phút đó, Trì Tiểu Viên mới hiểu ra.

Thế nên những lúc Chung Ánh ở đây, cô vô cùng mất tự nhiên, giống như chuyện mình ăn nhờ ở đậu bị phóng đại đến cực hạn vậy.

Đến giữa trưa, Ninh Tê đến.

Cô mặc một chiếc áo len màu trắng cùng với khăn choàng cổ lông dê màu vàng nhạt, tóc cô rối tung che khuất lỗ tai, làn da trắng nõn bị gió thổi đến ửng đỏ, nhưng đôi mắt thì lại sáng ngời.

Ninh Tê đến để đưa một chậu hoa thủy tiên đã nở rộ, hoa trắng nhụy vàng, được đựng trong một chậu hoa bằng sứ Thanh Hoa chứa đầy nước.  

“Đây là do bà nội và dì Thang đi chợ hoa hôm qua mua về đó, thật ra lúc mới mua về còn chưa nở đâu.” Ninh Tê cẩn thận đặt chậu hoa lên giá sách trong phòng trà.

Ôn Lĩnh Viễn cười nói “Cảm ơn”.

Trường học đã cho nghỉ nên mỗi ngày Ninh Tê đều đến Thanh Hạnh Đường để đọc sách làm bài.

Vì đã sắp đến Tết nên phòng khám thanh tịnh hơn so với ngày thường. Trì Tiểu Viên không có việc gì làm nên thường xuyên lên lầu chơi với Ninh Tê. Hai người làm ổ trên tấm thảm dưới bàn trà, ôm iPad xem phim. Có đôi khi họ sẽ ăn một túi hạt dưa bơ và vứt đầy vỏ ra thảm, thế là phải mất cả buổi trời mới nhặt hết được. Ôn Lĩnh Viễn có thói ở sách, mà hai người làm vậy giống như cố ý chọc tức anh vậy.

Nhưng Ôn Lĩnh Viễn chưa từng tức giận dù chỉ một lần. Lần nào sau khi Ninh Tê về nhà, anh cũng lấy máy hút bụi cầm tay của Dyson ra và tỉ mỉ làm sạch thảm lại một lần.

Trì Tiểu Viên phát hiện ra Ninh Tê hoàn toàn không sợ Ôn Lĩnh Viễn, không những không sợ mà trái lại còn không hề nể nang gì.

Điều này làm cho cô ấy rất hâm mộ, bản thân cô ấy nhiều lắm cũng chỉ dám hùa theo một chút lúc Ninh Tê làm chuyện xấu thôi, mặc dù cô ấy còn lớn hơn Ninh Tê hai tuổi.

Đồ Tết đã chuẩn bị xong, Trì Tiểu Viên và Ninh Tê lấy quà vặt ra ăn trước. Các cô ăn một loại cá khô nhỏ rất cay, ấy thế mà không thể ngừng được, cứ thế mở hết túi này đến túi khác.

Ninh Tê hỏi: “Mọi người ăn Tết ở đâu? Ở nhà ông nội Ôn hả?”

“Ăn ở nhà chú Ôn, nhà chú ấy rộng lắm.”

“Hình như em [*] chưa từng gặp chú Ôn lớn.”

[*] Editor: Vì quan hệ của Ninh Tê và Trì Tiểu Viên đã tiến triển thành bạn thân nên mình đổi xưng hô thành chị – em nha.

“Chú ấy với chú Ôn không giống nhau lắm, đã già mà còn phát tướng nữa.” Trì Tiểu Viên cười nói, “Nhưng có thể nói là phát tướng vì hạnh phúc đấy.”

“Vậy chẳng phải là có thể dựa vào chú Ôn lớn mà đoán ra tương lai chú Ôn mập ra sẽ trông như thế nào sao?”

Ôn Lĩnh Viễn ngồi ở bàn khác lật một trang sách, nói với vẻ vô cùng bình tĩnh: “Tôi có thể nghe thấy đấy.”

Trì Tiểu Viên và Ninh Tê nhìn nhau rồi cùng phì cười.

“Đúng rồi,” Trì Tiểu Viên nói, “Ngày mai Chung Ánh…… à dì Chung về rồi, em có đi đón máy bay chung không?”

Ánh mắt Ninh Tê dừng trên túi cá khô, tìm được dấu răng cưa rồi nhẹ nhàng mở ra: “Đi chứ, em còn chưa gặp dì ấy mà.”

Buổi sáng lúc Ninh Tê thay quần áo thì thấy ngoài cửa sổ đang mưa lất phất, nhưng đợi đến khi cô ra cửa thì mưa đã tạnh rồi.

Cô mặc một chiếc áo len trắng dài, bên dưới là váy nhung và boots. Lúc sắp ra cửa, cô thấy mình có vẻ lố quá bèn quay lại đổi thành quần jeans.

Trong từ điển của thiếu nữ không có từ “quần mùa thu” nên lúc cô đứng ở cửa chờ xe bị cơn gió rét thổi đến run lập cập.

Xe Ôn Lĩnh Viễn vừa đến, Ninh Tê đã vội vàng mở cửa ra. Trì Tiểu Viên nhích vào trong rồi đưa túi giữa ấm tay cho cô.

Ninh Tê ôm vào lòng, lúc cô nói chuyện hàm răng run lập cập: “Cảm ơn chị Tiểu Viên, chị đúng là ân nhân tái thế của em mà.”

Cả đường đi mất một tiếng rưỡi. Khi họ đến sân bay thì vừa đúng lúc chuyến bay của Chung Ánh hạ cánh.

Ninh Tê và Trì Tiểu Viên đứng phía sau Ôn Lĩnh Viễn nhỏ giọng nói chuyện. Ninh Tê hỏi: “Chung Ánh là kiểu người như thế nào?”

Tiểu Viên có chút rối rắm: “…. Dì ấy rất xinh đẹp, cũng rất có khí chất, là một người khá tốt.”

Ninh Tê cười nói: “Chị có biết lời khích lệ này không hề thực lòng tí nào không.”

“Không có không có, là thật mà. Chỉ là…… dù người ấy rất tốt nhưng cũng không nhất định sẽ khiến mình thích, em có hiểu không?”

Ninh Tê gật đầu.

“…… Dù sao thì em cứ gặp đi rồi biết, nói không chừng em sẽ thích dì ấy đó.”

Ninh Tê nghĩ, sao có thể chứ.

Ở cửa ra quốc tế, họ đợi hơn hai mươi phút, cuối cùng Ninh Tê cũng nhìn thấy phía trước có một người đang đi tới.

Cô ấy mặc một chiếc áo bành tô dài màu lạc đà phẳng phiu, áo len trắng cùng quần ống rộng, chân mang giày mũi nhọn, trên vai đeo một chiếc túi tote, tay còn lại kéo chiếc vali màu bạc cỡ lớn. Gương mặt cô ấy rất xinh đẹp, dù chỉ trang điểm nhẹ nhưng cũng đủ khiến cô ấy trở nên nổi bật giữa một đám hành khách phong trần mệt mỏi.

Ninh Tê có dự cảm cô ấy chính là Chung Ánh. Quả nhiên, sau khi cô ấy nhìn thấy Ôn Lĩnh Viễn liền nở nụ cười và tăng nhanh bước chân.

Hai người ôm nhau một cái, sau đó Ôn Lĩnh Viễn nhận lấy vali trong tay cô ấy.

Chung Ánh ôm tay Ôn Lĩnh Viễn, nhìn về phía Ninh Tê, cười nói: “Em mới không ở đây nửa năm thôi mà Thanh Hạnh Đường lại có thêm một cô bé nữa rồi sao?”

Cô ấy đùa với giọng điệu thoải mái, giọng nói lại ngọt ngào dễ nghe. Nhưng Ninh Tê lại bất giác nghe ra ý khác, cô biết đó là do mình có thành kiến với người ta.

Cô chỉ cười một tiếng mà không tự giới thiệu.

Ôn Lĩnh Viễn nói: “Đây là Ninh Tê, con gái của Tổng giám đốc Ninh.”

Ninh Tê nói: “Chào cô.”

Chung Ánh quan sát cô rồi cười nói: “Dáng dấp xinh đẹp lắm. Cháu đang học cấp ba à?”

Ninh Tê cảm thấy nếu đổi thành người khác mà được Chung Ánh khen như vậy thì chắc chắn sẽ rất vui nhưng trong lòng cô thì lại thấy chán ghét.

“Năm cuối cấp.” Ninh Tê nói.

Sau khi lên xe, vì Chung Ánh và Ôn Lĩnh Viễn đã lâu không gặp nên có rất nhiều lời muốn nói.

Ninh Tê và Trì Tiểu Viên ngồi ở hàng phía sau, mạnh ai nấy chơi điện thoại của mình.

Ninh Tê gửi tin nhắn cho Tô Vũ Nùng: [Tớ gặp bạn gái của Ôn Lĩnh Viễn rồi.]

Tô Vũ Nùng: [Oa, cậu đi thật hả?]

Ninh Tê: [Tớ có thể đến tìm cậu không?]

Tô Vũ Nùng: [Hôm nay tớ không ra ngoài được, cậu đến nhà của tớ không? Trưa tụi mình làm sủi cảo ăn.]

Khi xe tiến vào nội thành, Ninh Tê nói Ôn Lĩnh Viễn cho cô xuống ở giao lộ.

Ôn Lĩnh Viễn quay đầu nhìn cô một cái.

Ninh Tê bèn giải thích: “Tôi có hẹn với Tiểu Vũ đi dạo phố ở gần đây.”

Ôn Lĩnh Viễn thả chậm tốc độ và tìm chỗ đậu xe.

Chung Ánh lục túi xách, lấy ra một chiếc túi nhung màu đen rồi xoay người đưa cho Ninh Tê, cười nói: “Lần đầu gặp mặt nên dì không có chuẩn bị quà. Đây là lắc tay do dì thiết kế, nếu cháu không chê thì nhận đi.”

Ninh Tê nhận lấy rồi nói “cảm ơn”, nhưng cô không có mở ra xem mà dứt khoát cất vào trong túi áo len.

Cô mở cửa xe rồi nói với Tiểu Viên: “Vậy… năm sau gặp lại nhé.”

Tiểu Viên rất hiếm khi lộ ra ánh mắt như đang cầu cứu: “Tê Tê, nếu Tết em rảnh thì nhớ rủ chị đi xem phim nhé.”

Chờ xe chạy rồi, Ninh Tê mới bắt một chiếc taxi đến nhà của Tô Vũ Nùng.

Nhà cô ấy nằm ở một tiểu khu thương nghiệp trên đường Tam Hoàn. Ninh Tê thường xuyên đến đó nên đã quen cửa quen nẻo rồi.

Mẹ của Tô Vũ Nùng là kế toán, còn cha là kỹ sư của một xí nghiệp tư nhân. Người mở cửa là mẹ Tô, bà cười mỉm đón cô vào: “Lâu rồi Tê Tê không đến đó.” Sau đó bà tìm một đôi dép sạch cho cô thay.

Tô Vũ Nùng nghe thấy tiếng liền ra khỏi phòng ngủ. Ninh Tê chào ba Tô xong thì đi theo Tô Vũ Nùng vào nhà.  

Phòng của Tô Vũ Nùng không to lắm nhưng tủ quần áo lại chiếm một diện tích rất lớn, bên trong đều là váy Lolita và đồng phục JK. Sát tường là một cái giá sách dài, bên trên đặt một cái MacBook và một cái máy tính bảng.

Vì phòng nhỏ nên hai cô dứt khoát ngồi trên giường.

“Cô Chung Ánh kia trông như thế nào?”

“Rất đẹp, rất có khí chất.”

“Sao nữa?”

“Người cũng rất tốt.” Cuối cùng Ninh Tê cũng biết vì sao Trì Tiểu Viên lại khen ngợi một cách có lệ như vậy, bởi vì thật sự có một kiểu người, tuy rằng họ tốt vô cùng nhưng mình lại không thích.

“Vậy thì cậu càng không nên đi mới phải, thích bị ngược hả?”

Ninh Tê ngã ra sau, co nhìn chằm chằm trần nhà, “Tớ không thích bản thân như vậy. Cậu xem, tớ đá Phương Thành Hiên phóng khoáng như vậy mà vì sao đến Ôn Lĩnh Viễn tớ lại không làm được.”

“Tớ cảm thấy, sau này cậu đừng đến Thanh Hạnh Đường nữa.”

“Nếu tớ không đến thì chẳng phải càng tỏ vẻ là trong lòng tớ có quỷ sao?”

“Vậy cậu có nghĩ tới không, sau khi Ôn Lĩnh Viễn và Chung Ánh kết hôn, chú ấy sẽ không săn sóc cậu nữa đâu, bởi vì chú ấy đã có cuộc sống của mình và có người mình cần phải chăm sóc rồi. Dù sao cậu cũng không phải là người thân thật sự, cậu và Tiểu Viên không giống nhau.” 

“…… Tớ không cam lòng. Có lẽ Ôn Lĩnh Viễn là duyên phận tốt nhất đời này của tớ.”

“Đừng có ngốc nữa, không tu thành chính quả thì sao còn gọi là duyên phận tốt nhất chứ.”

Trước đây Ninh Tê không hề biết rằng thất tình không phải một động từ mà là một tính từ.

“Có chút không muốn phụ sự mong đợi của Ôn Lĩnh Viễn.” Ninh Tê rầu rĩ nói: “Chú ấy hi vọng tớ sẽ quay lại chính đạo, tớ cũng muốn chứng minh cho chú ấy thấy.”

Nếu như, thích anh là sai lầm.

“Từ khi nào cậu lại trở nên hiếu thắng như vậy, nếu không làm được thì sao đây?”

“Sao trẻ con có thể không phóng khoáng bằng người lớn được.”

Tô Vũ Nùng biết có nói nữa cô cũng không nghe nên từ bỏ: “Tớ không khuyên cậu nữa, dù gì chớ đến khi cậu đau khổ chịu không nổi cũng sẽ buông thôi.”

“Không nói về tớ nữa.” Ninh Tê bò dậy, “Cậu và Diêu Chiêm Vân thì sao? Lúc nào mới đi ăn? Sao anh ta cứ để cậu phải chờ thế?”

“Trước lễ Giáng Sinh vì trường của anh ấy có chuyện nên không về được. Qua Tết cậu đi với tớ đi.”

Buổi trưa họ ăn sủi cảo.

Trên bàn cơm, ba Tô cầm đũa đánh nhẹ vào tay Tô Vũ Nùng, mắng cô dùng tay không nhón đậu phộng là rất bất lịch sự.

Ninh Tê cảm thấy mình quả là điên rồi, ngay cả việc nhỏ này cũng cảm thấy hâm mộ.



Buổi trưa, họ ăn cơm ở nhà hàng của Ôn Tế Thâm xong, Ôn Lĩnh Viễn đưa Trì Tiểu Viên về Thanh Hạnh Đường.

Vốn dĩ anh muốn đưa Chung Ánh về căn hộ trên đường Nhị Hoàn nhưng Chung Ánh đã bay mười mấy tiếng đồng hồ, ăn cơm xong lại thấy buồn ngủ nên cô muốn lên lầu ngủ một giấc rồi mới về.

Tuy căn phòng trên lầu hai nhỏ nhưng có đầy đủ mọi thứ, Chung Ánh tắm rửa xong thì lau khô tóc. Cô nhận lấy ly nước Ôn Lĩnh Viễn đưa, uống một ngụm rồi thoáng nhìn qua những quyển sách bài tập đặt trên kệ. Cô cầm lên xem rồi cười nói: “Đây là đồ của cô bạn nhỏ Ninh Tê hả?”

“Cô bé thường tự học ở đây vào buổi tối.”

“Bộ trường học không mở tiết tự học tối à?”

“Phòng học của các học sinh năng khiếu khá ồn ào.”

“Vậy sao không tự học ở nhà?”

“Cô bé nói ở đây có người giám sát.”

Chung Ánh quan sát Ôn Lĩnh Viễn một lát rồi cười khẽ: “Có phải em già rồi không? Bởi vậy mới không hiểu nổi suy nghĩ của mấy cô gái trẻ tuổi.” Cô ấy ném quyển bài tập về chỗ cũ rồi đi vào phòng ngủ.

Ngủ đến 5 giờ rưỡi chiều, khi Chung Ánh rời giường, Ôn Lĩnh Viễn không có ở lầu hai.

Cô ngồi dậy đi rửa mặt, lúc đi qua phòng khách lại dừng lại. Cô ấy đi dạo một vòng, không chỉ tìm được sách bài tập mà còn có một túi kẹo Nhị Gia đang ăn dở, một cục tẩy màu hồng rơi trên khay trà và một tờ giấy hình trái tim trên tấm thảm lông… Toàn bộ đều là đồ của cô gái nhỏ.

Chúng không bị ném đi mà được sắp xếp lại chung một chỗ và đặt ở nơi dễ thấy nhất trên bàn trà.

Cô ấy thay bộ quần áo khác rồi đi xuống lầu.

Ôn Lĩnh Viễn và Trì Tiểu Viên đang ở phòng trà, ngồi đối diện nhau trên bàn. Ôn Lĩnh Viễn ôm MacBook làm việc, còn Trì Tiểu Viên thì đang chơi di động.

Trì Tiểu Viên nghe thấy tiếng động thì ngẩng lên gọi: “Dì Chung.”

Chung Ánh đưa túi quà cho Trì Tiểu Viên, cười nói: “Dì có mang quà cho cháu này.”

Trì Tiểu Viên thấy mặt trên là logo CHANEL thì cảm thấy nhức đầu vô cùng: “… Cảm ơn dì Chung.”

Chung Ánh ngồi xuống cạnh Ôn Lĩnh Viễn, cô liếc nhìn màn hình máy tính của anh một cái, hình như anh đang đọc luận văn nghiên cứu về Đông y.

“Lĩnh Viễn, tối chúng ta đi thăm ông nội chút nhé.”

Ôn Lĩnh Viễn đẩy mắt kính một cái rồi khép máy tính lại: “Buổi tối ông nội nghỉ ngơi sớm lắm, ngày mai hẵng đi.”

Chung Ánh nhìn về phía Trì Tiểu Viên, cười nói: “Vậy tối nay Tiểu Viên muốn ăn gì? Chúng ta ra ngoài ăn đi.”

“Cháu… cháu không đói bụng. Hồi trưa ăn no quá, thôi hai người đi đi.”

Chung Ánh thu xếp hành lý xong thì cùng Ôn Lĩnh Viễn ra cửa. Lúc đứng ở cổng lớn, cô dặn dò Trì Tiểu Viễn: “Tối nay chắc chú dì sẽ không quay lại phòng khám nên Tiểu Viên cháu nhớ khóa kỹ cửa nhé.”

Người đi rồi, Trì Tiểu Viên mới thở phào một hơi.

Cô tắt đèn phòng khám, đóng cửa rồi ra cửa hàng tiện lợi ở đầu phố mua một phần Quan Đông [*] và sữa chua, sau đó về phòng trọ của mình, vừa xem phim vừa ăn cơm tối.

Căn hộ trên đường Nhị Hoàn của Ôn Lĩnh Viễn là một ngôi nhà rộng lớn. Nó trông rất đơn giản, ba màu trắng, đen và xám giữa mùa đông trông có vẻ lạnh lẽo.

Chung Ánh vẫn luôn muốn thay đổi diện mạo của ngôi nhà này, làm cho nó có hơi thở cuộc sống một tí, nhưng mà hai năm qua cô thường xuyên ở nước ngoài nên hiếm khi ở Nam thành.

Cô cảm thấy bây giờ chính là lúc nói đến chuyện này.

Lúc Ôn Lĩnh Viễn đang làm nước chanh trong bếp, Chung Ánh im lặng bước qua, nhón chân đặt cằm lên vai anh: “Lĩnh Viễn, mấy ngày nữa chúng ta đi chuẩn bị cho hôn lễ nhé? Trước khi về nước em đã liên hệ với người ta rồi.”

“Em muốn tổ chức ở đâu?”

“Anh biết em vẫn luôn muốn đi Tahiti mà. Chỉ có điều em đã tham khảo rồi, từ đây đến tháng ba năm sau bên đó không còn chỗ trống nữa. Bây giờ em rất băn khoăn, liệu có nên làm trong nước luôn không?”

Ôn Lĩnh Viễn mỉm cười nói: “Cũng có thể chờ một thời gian mà. Nếu tổ chức ở nơi mà em thích vậy thì sẽ không cần phải tiếc nuối.”

Chung Ánh cười rộ lên rồi duỗi tay ôm lấy anh từ phía sau.



Ninh Tê chỉ nghe qua tên của Diêu Chiêm Vân và nhìn thấy anh ta qua những bức vẽ của Tô Vũ Nùng. Mãi đến khi trông thấy người thật, cô không khỏi cảm thán tình yêu quả là một tấm gương tuyệt vời.

Diêu Chiêm Vân cũng đẹp trai như trong tưởng tượng của cô, nhưng trên người lại mang khí chất lưu manh vô lại, đây là điều mà cô rất không thích.

Hôm nay Tô Vũ Nùng không mặc váy ngắn bởi vì cô ấy nghe nói Diêu Chiêm Vân không thấy, anh ta cảm thấy váy Lolita và đồng phục JK đều không phải là mốt. Thế nên, cô ấy mặc một bộ váy liền áo nghiêm túc cùng giày bốt, bên ngoài khoác áo bành tô, trang điểm màu hồng nhạt và sử dụng nước hoa mùi hoa cúc kinh điển nhất. Cả người trông cực kỳ… ngọt ngào, chính là kiểu ngọt ngào phù hợp với thẩm mỹ của đám trai thẳng.

Còn Ninh Tê thì rất tùy ý, cô mặc một chiếc áo phông rộng cùng quần legging và giày bốt Martin. Hồi chiều cô ngủ quên nên chỉ kịp gội đầu, lúc ra cửa bị gió thổi nên giờ rối tung.

Nói là đi ăn nhưng thật ra là đi KTV.  

Lúc đứng chờ ở đại sảnh dưới lầu, Tô Vũ Nùng liên tục vuốt tóc mái.

“Đẹp lắm rồi, cậu còn vuốt nữa kẻo vuốt luôn dầu bôi tóc ra bây giờ.”

Tô Vũ Nùng cười mắng cô một câu.

Diêu Chiêm Vân mau chóng xuống đón bọn họ, anh ta mặc bộ quần áo đang hot gần đây và đôi giày AJ mẫu mới nhất. Rõ ràng là người Nam thành mà không hiểu sao khi anh ta nói chuyện không những nuốt chữ mà còn biến âm, nghe giống như người Bắc Kinh rởm ấy.

Tô Vũ Nùng giới thiệu với anh ta: “Đây là Ninh Tê, Ninh trong yên tĩnh, Tê trong cây mộc tê. Cậu ấy là bạn thân của em.”

Ánh mắt Diêu Chiêm Vân dừng trên mặt Ninh Tê, cười nói: “’Tê’ trong cây mộc tê là chữ nào?”

“Là chữ ‘Mộc’ trong bộ Thiên bàng [*], còn ‘Tê’ là trong tê giác.” Tô Vũ Nùng nói.

[*] Một bộ chữ Hán.

“Phức tạp như vậy à? Vậy chắc lúc thi, người khác đã làm đến đề thứ ba rồi còn em vẫn đang viết tên đúng không?”

Ninh Tê: “……”

“Đi thôi, đi lên nào.” Diêu Chiêm Vân dẫn đường, “Hôm nay có vài người bạn của anh nữa, đều là nam nên nói chuyện không biết giữ ý đâu. Anh nói trước với hai em, có gì thì thông cảm nhé. Nhưng mà hai em cứ yên tâm,” Diêu Chiêm Vân ghé sát vào Tô Vũ Nùng, cười nói, “Anh chắc chắn sẽ che chở cho em, cho dù tụi nó có làm loạn cũng không dám làm loạn với em đâu.”

Trong một phòng bao lớn, chiếc ghế sofa đó có thể ngồi đủ hai đội bóng đá. Ngoài Ninh Tê và Tô Vũ Nùng ra còn có vài cô gái, thoạt nhìn đều là sinh viên, phong cách ăn mặc và trang điểm rất khác biệt.

Bọn họ đều quen biết nhau nên tụ thành một đám chơi xúc xắc. Ninh Tê và Tô Vũ Nùng không hòa nhập được nên ngồi ở chiếc ghế sofa gần cửa, cả hai có hơi lúng túng.

Diêu Chiêm Vân lấy hai ly nước trái cây đến: “Hai em muốn hát không?”

“Hát!” Tô Vũ Nùng đẩy Ninh Tê một cái, “Tê Tê là quán quân cuộc thi ca hát ở trường chúng em, cậu ấy hát hay lắm.”

“Vậy à? Vậy thì em hãy thể hiện tí tài năng nhé? Em muốn hát bài gì? Để anh chọn cho.”

“Tê Tê hát tiếng Quảng nghe hay lắm.”

“Vậy hát bài 《Dạ Khúc Nửa Vầng Trăng》* đi?”

[*] Một bài hát tiếng Quảng của ca sĩ Lý Khắc Cần.

“…. Sao cũng được.” Thật ra Ninh Tê không muốn hát chút nào, nếu không phải vì Tô Vũ Nùng thì cô cũng sẽ không phối hợp như thế đâu.

Lúc Diêu Chiêm Vân đi chọn bài, Tô Vũ Nùng bưng ly nước trái cây lên định uống thì Ninh Tê ngăn cô lại: “Hay là uống nước lọc đi?”

“… Cẩn thận tới vậy hả?”

“Không phải tớ không tin Diêu Chiêm Vân, nhưng mà chúng ta đâu có quen bạn anh ta.”

Tô Vũ Nùng thấy cũng có lý nên im lặng đặt ly nước trái cây về chỗ cũ.

Diêu Chiêm Vân chọn bài xong thì tiện tay nhấn ưu tiên, sau đó lấy một cái micro đưa cho Ninh Tê.

Đây là một bài hát tiếng Quảng khá nổi nên cũng không lạ khi có người bắt đầu hát theo. Nhưng Ninh Tê không thích hát chung với người khác nên cô đợi cô gái kia hát xong câu “Sau đêm nay chúng ta chia ly, không còn nghe tin tức về nhau” mới cất tiếng hát.

Cô vừa mở miệng, cô gái đang định hát kia lập tức ngậm miệng, toàn bộ căn phòng cũng yên tĩnh theo.

Tô Vũ Nùng hưng phấn khẽ vỗ tay theo, cô ấy thật sự cảm thấy rất tự hào. Mỗi lần đi karaoke với Ninh Tê, đây luôn là khoảnh khắc mà cô ấy thích nhất.

Tất cả mọi người im lặng nghe hết bài, sau đó đồng loạt vỗ tay. Diêu Chiêm Vân cầm micro lớn tiếng khen hay: “Được đó! Thêm một bài nữa đi!”

Ninh Tê nhíu mày, nhưng giọng vẫn hòa nhã: “Mọi người hát đi, tôi bị cảm nên cổ họng không dễ chịu lắm.”

Hơn mười giờ rưỡi, Ninh Tê nói muốn về nhưng lại bị Tô Vũ Nùng giữ lại thêm nửa tiếng. Tất nhiên là Tô Vũ Nùng đang chơi rất vui bởi Diêu Chiêm Vân thật sự rất quan tâm đến cô ấy. Còn Ninh Tê từ đầu đến cuối đều là gắng gượng cho qua, bởi vì đi chơi với một đám người lạ khiến cô rất khó chịu.

Cuối cùng, lúc mười một giờ, người nhà Tô Vũ Nùng gọi đến giục cô ấy mới chịu về.

Diêu Chiêm Vân đưa hai người xuống lầu. Lúc chuẩn bị ra cửa, Tô Vũ Nùng bảo họ chờ một lát để cô ấy đi toilet.

Ninh Tê ngồi xuống ghế sofa ở sảnh chính, sau đó cô cảm nhận được đầu ghế bên kia cũng lún xuống. Diêu Chiêm Vân ngồi không gần cũng không xa, nhìn cô cười nói: “Em hát hay lắm, em học thanh nhạc hả?”

“Cũng gần giống vậy. Tôi học truyền thông.”

“Em tính thi cùng trường với Tiểu Vũ hả? Có định đến Bắc Kinh không?”

“Chưa biết nữa.”

“Nếu như đi Bắc Kinh thì anh có nhiều bạn ở đó lắm, tới lúc ấy sẽ dẫn hai em đi chơi.” Diêu Chiêm Vân lấy điện thoại ra, “Hay là em thêm WeChat của anh đi?”

Ninh Tê ngạc nhiên: “… Lần sau đi, điện thoại tôi hết pin rồi.”

“Vậy em nói tên WeChat đi, lát về anh gửi mã qua là được.”

“Nick WeChat đó tạo tự động nên tôi không nhớ.”

“Em không có lưu trong điện thoại à?”

“Không.”

“Thế thôi vậy.” Diêu Chiêm Vân cười nói, “Vậy lần sau có đi karaoke em nhất định phải đến đó, thế nào cũng khiến mọi người ngỡ ngàng cho xem.”

Diêu Chiêm Vân đưa Tô Vũ Nùng và Ninh Tê lên taxi rồi trả trước cho tài xế một trăm tệ. Trước khi xe chạy, anh ta lại mở cửa ghế sau ra, thấp giọng dặn dò Tô Vũ Nùng: “Về đến nhà thì nhắn cho anh hay.” Giọng anh ta rất có từ tính, mà dường như anh ta cũng rất biết lợi dụng ưu thế này.

Trên xe, Ninh Tê vô cùng rối rắm, “…. Tớ nhớ cậu nói cậu và Diêu Chiêm Vân quen nhau lúc đi phượt đúng không?”

Có một năm Tô Vũ Nùng đi Tây An du lịch, ở lữ quán thanh niên, buổi tối cô ấy tham gia hoạt động do lữ quán tổ chức và quen biết Diêu Chiêm Vân. Hai người nói chuyện mới nhau mới biết là đồng hương, thế là họ thêm WeChat và vẫn luôn giữ liên lạc đến giờ, hễ rảnh là đi chơi với nhau.

“Đúng rồi. Sao thế?”

“Bộ cậu không thấy tính anh ta hơi…. nhiệt tình hả?” Ninh Tê nói khéo.

“Anh ấy đó giờ vẫn vậy mà, có thể là vì anh ấy muốn khuấy động bầu không khí đó. Lúc tham gia hoạt động, anh ấy cũng là người tổ chức mà.”

“Vậy à.” Ninh Tê không biết nói gì nữa. Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn quyết định không nói cho Tô Vũ Nùng biết chuyện Diêu Chiêm Vân muốn xin WeChat của cô. Lỡ như anh ta không có ý gì khác mà chỉ do tính cách nhiệt tình của mình thì sẽ rất lúng túng.



Mùng bốn, Ninh Trị Đông đãi tiệc ở nhà và mời Ôn Lĩnh Viễn đến ăn cơm.

Chuyện này sau khi Ninh Tê thức dậy mới biết. Cô vội vàng rửa mặt trang điểm, cả quá trình đều loạn xì ngầu. Lúc ngồi trang điểm trước gương, cô nhìn chính mình rồi thở dài. Cuối cùng cô chỉ thoa một kem nền và son dưỡng thôi.

Người đến không chỉ có Ôn Lĩnh Viễn mà còn có Chung Ánh.

Ôn Lĩnh Viễn mặc một chiếc áo khoác màu xanh thẫm khiến cả người trông nghiêm túc hơn hẳn ngày thường.

Ninh Tê ngồi trên bậc thang lầu hai nhìn xuống, mãi đến khi Ninh Trị Đông kêu cô xuống cô mới lấy cái chụp tai thỏ bông và xỏ dép đi xuống lầu.

Ninh Tê cất tiếng gọi: “Chú Ôn.”

Lúc nhìn sang Chung Ánh, cô hơi do dự. Cô thấy không được tự nhiên, hơn nữa cô lại không thân với cô ấy nên không thể thốt ra tiếng “dì” được.

Trái lại Chung Ánh lại mở miệng trước, cười nói: “Dép lê của cháu trông rất thú vị.”

Hôm nay Chung Ánh mặc một chiếc váy màu hạnh nhân, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng. Cô ấy dùng mùi nước hoa rất nhẹ, không hề cố gây sự chú ý nhưng lại toát lên vẻ tao nhã.

“Dì muốn mang thử không?”

Chung Ánh hơi giật mình, dường như cô ấy không ngờ cô sẽ hỏi như vậy: “Dì chưa từng mang dép lê đáng yêu như vậy bao giờ, có điều dì có thể mang thử một tí.”

Nhà cửa sớm đã được quét dọn sạch sẽ, Ninh Trị Đông còn cố ý bảo dì Thang mua hoa tươi cắm vào bình nữa. Trong bình lưu ly màu xanh nhạt là mấy đóa hồng trắng, những cánh hoa tươi mát hoàn toàn không phù hợp với phong cách trang trí lộng lẫy nơi đây.

Thế là trước khi Ôn Lĩnh Viễn đến, Ninh Tê đã lén cầm cả bình hoa về phòng mình.

Ninh Trị Đông có sở thích sưu tầm rượu đỏ. Ông đã bỏ ra một số tiền lớn để tu sửa tầng hầm thành hầm rượu, đồng thời nơi đó cũng để trưng bày nhưng món đồ quý giá của ông. Ninh Tê cảm thấy đây có lẽ là sở thích duy nhất mà ông đặt cả tâm huyết vào.

Ninh Trị Đông dẫn Ôn Lĩnh Viễn và Chung Ánh đi tham quan hầm rượu. Khi đi ngang qua một cái tủ năm ngăn phong cách Châu Âu ở trước cửa sổ, Chung Ánh dừng bước.

Chiếc lắc tay tự thiết kế mà cô ấy tặng cho Ninh Tê có kiểu dáng rất xinh xắn, nó được điểm xuyết với hình sao Mộc và đóa hoa hồng. Thế nhưng hiện giờ những vật trang trí ấy đã bị tách ra khỏi chiếc lắc tay và nằm ngổn ngang trên một cái mâm bụi bặm đặt trên tủ.

Họ tham quan hầm rượu và chọn một chai rượu vang đỏ Domaine Leroy để làm nhân vật chính trong bữa ăn hôm nay.

Tay Chung Ánh bị dính bụi nên cô ấy vào phòng vệ sinh rửa tay.

Lúc đi qua hành lang, ở đó có trưng bày một cái bể cá cỡ nhỏ, Ninh Tê đang bưng cái chén nhỏ cho cá ăn.

Chung Ánh thấy một con cá màu nâu bơi quanh thủy tảo trong hồ thì cười nói: “Cháu thích cá chép à? Dì có thể tặng cho cháu một giống khác quý hơn.”

Ninh Tê gõ nhẹ vào bể pha lê, con cá lập tức đung đưa đuôi theo tiếng.

Cô cười nói: “Không. Nó đã rất quý giá rồi.”
Nhấn Mở Bình Luận