Muốn hỏi một chút Tần Nghiễn An, lại tiếp xúc đôi mắt màu vàng dựng thẳng, chỉ đành từ bỏ, lấy tính khí của đọa biến thú dám chủ động tập kích, không chết còn chưa xong.
Nếu đọa biến thú đã rời đi chiến trường, hiển nhiên đã xác định chiến đấu đã xong, bằng không nó sẽ không rời đi.
Con thị huyết nhân kia hẳn đã bị diệt sát.
Trong xe đốt chậu than, Trì Ánh đứng đợi, thấy miệng vết thương của Quý Hủ đã xử lý xong, hỏi thăm hướng đi của ba người Mạc Lâm Tự, vì sao không cùng trở về.
Quý Hủ đang nhắc tới chuyện này:
- Bọn họ mang theo cừu nhân rời đi vòng chiến, đã đi nơi khác, anh dẫn người đi tìm bọn họ.
Mạnh Bắc Trạch chủ động mở miệng:
- Tôi nhìn thấy họ đi về phía nào, tôi mang anh đi tìm người.
* * *
Đoàn người Trì Ánh dựa theo dấu vết dưới đất truy tung đến một quảng trường, hiện trường một mảnh hỗn loạn, trên mặt đất lưu lại không ít vết máu, có thể thấy được ngay lúc đó chém giết kịch liệt bao nhiêu.
Đoàn người ở bên ngoài không tìm được ba người Mạc Lâm Tự, dấu chân đi tới đại lầu quảng trường, còn có vết máu kéo dài, Trì Ánh theo dấu chân đi vào đại lầu.
Bọn họ đều rõ rang đại lầu càng nguy hiểm hơn so với bên ngoài, bên trong có lẽ có cuồng thi tránh rét ẩn núp.
Trì Ánh vừa tới cửa thì nghe thấy động tĩnh.
Đoàn người nhẹ chân đi tới, trước mắt là tràn đầy thi thể cuồng thi, thanh âm "sát sát" thật có quy luật vang lên.
Trì Ánh nhìn thấy một nữ nhân toàn thân là máu, đang cầm một thanh chuỷ thủ đâm vào vách tường, không ngừng lặp lại động tác, cũng không biết nàng đã đâm như vậy bao lâu.
Nữ nhân này không phải người khác, chính là Ôn Tiêu.
Trì Ánh không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, Ôn Tiêu chỉ là người thường, một mình nàng không có khả năng giết chết nhiều cuồng thi như vậy, khẳng định có Mạc Lâm Tự cùng Khúc Huỳnh giúp đỡ.
Trì Ánh nhìn quanh một vòng, không tìm được hai người kia, đành phải lên tiếng hô:
- Mạc Lâm Tự! Khúc Huỳnh! Hai người ở nơi nào?
Trong thang lầu có thanh âm vù vù truyền tới, Trì Ánh xuyên qua thi thể cuồng thi, ngay mặt gặp một đoàn đồ vật, Trì Ánh nhất thời da đầu run lên, cả người bật lui ra sau mấy bước, thiếu chút nữa vấp té.
Mấy người Mạnh Bắc Trạch cũng nổi da gà, xuất hiện trước mắt bọn họ là một đoàn tiểu phi trùng rậm rạp, vô số phi trùng chen chúc tụ tập cùng một chỗ, tạo thành hình người.
Trong thang lầu lại đi ra một vật trong suốt hình người, không có ngũ quan, chỉ có đầu, thân thể cùng tứ chi, đây là một người nhưng thân thể biến thành trong suốt.
Không hề nghi ngờ cuồng thi trong này đều bị chúng nó giết chết.
Có Tần Nghiễn An đi trước, Trì Ánh liền nhận ra thân phận hai vật kia, tiểu phi trùng hẳn là Mạc Lâm Tự, mà vật trong suốt hẳn là Khúc Huỳnh, đều thật ăn khớp với năng lực dị hóa của bọn họ.
Bọn họ cùng nhau tiến vào toàn dị thái!
- Lão Mạc, có phải anh hay không? Nếu đúng thì nâng tay!
Trì Ánh còn muốn xác nhận một chút.
Cánh tay giơ lên đáp lời Trì Ánh.
Trì Ánh ngược lại càng thêm ưu sầu.
Ở loại trạng thái này hai người rốt cục phải làm sao bây giờ? Còn có thể mang về căn cứ sao? Như vậy mang về, có mang tai họa đến cho căn cứ hay không?
Trì Ánh còn muốn thử xem cảm xúc của Mạc Lâm Tự có ổn định hay không:
- Như thế nào chỉ có ba người? Quý Dục đã chết rồi sao?
Vừa dứt lời, thanh âm vù vù thành lớn, vô số phi trùng bay vút tới, nếu bị bắn trúng sẽ biến thành cái sàng!
Mạnh Bắc Trạch vội vàng tạo ra tinh thần năng lượng phòng ngự chắn đỡ.
Phi trùng đi vòng qua tạo thành nước lũ đem mấy người đuổi chạy ra đại lầu.
Rất nhanh tiểu phi trùng vòng quanh một người cũng ném đi ra, chính là Ôn Tiêu.
Hai mắt nàng thất thần, bị ném ra liền nổi điên la to, chuỷ thủ múa may, trạng thái điên cuồng như bị xâm lấn.
Trì Ánh mượn trường mâu đánh rớt chuỷ thủ, nhào lên chế trụ nàng.
Theo phản ứng của Mạc Lâm Tự mà xem, bọn họ đã thất bại, không giết được cừu nhân, còn biến thành hình dạng này, bằng không sẽ không phẫn nộ như vậy.
Hai toàn dị thái cảm xúc thật không ổn định, Trì Ánh không biết nên làm sao bây giờ, chỉ đành đem Ôn Tiêu đuổi về trên xe, hỏi thăm Quý Hủ nên làm gì.
- Tình huống của bọn họ còn có thể quay về căn cứ không?
- Anh cảm thấy có thể không?
Quý Hủ hỏi lại hắn.