Trong lòng Đào Nghiêu kinh nghi bất định, mơ hồ đoán được quan hệ của hai người, tầm mắt của hắn nhịn không được dừng trên khuôn mặt của nam nhân, dung mạo này, thật sự là quá giống.
Đào Nghiêu điều chỉnh ngữ khí cùng diễn cảm:
- Tôi vô tình mạo phạm, năng lực kiến tạo của Quý tiên sinh rất mạnh, ngoại thành hiện tại phi thường cần hắn, xin hãy xem ở an nguy của vô số người bên ngoài thành làm cho Quý tiên sinh đi cùng tôi.
- Không cần, tôi sẽ đích thân dẫn hắn đi qua.
Tần Nghiễn An nói xong mang người lên xe.
Nếu xe không cho qua, nhiều lắm hắn mang theo Quý Hủ bay qua trên tường thành, muốn đi ngoại thành còn không dễ dàng?
- Quý tiên sinh!
Lại có một người chạy nhanh tới.
Quý Hủ quay đầu nhìn thấy khuôn mặt quen, là một trong mấy người Đậu Thận Hàn phái đi đón hắn, tên là Lỗ Linh Quang, cũng là dị hóa nhân.
Lỗ Linh Quang vội vàng nói:
- Quý tiên sinh là muốn đi ngoại thành sao? Vừa lúc chúng tôi cũng đi ngoại thành trợ giúp, cùng đoàn xe cùng đi đi.
Quý Hủ gật đầu:
- Thời gian khẩn cấp, đừng chậm trễ, đi nhanh lên.
Lỗ Linh Quang liền chạy trở về, Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An lên xe, lưu lại một mình Đào Nghiêu.
Quân trú đóng ngoại thành cũng không phải binh của một vị quân trưởng, mà là năm vị chiếm toàn bộ, cho nên lần này đi trợ giúp, cũng không phải một đội đi trước.
Ngay lúc Tần Nghiễn An mở cửa xe, chuẩn bị lên xe, đột nhiên nghe được Đào Nghiêu hỏi một câu:
- Anh nhận thức Hạ Liên Y sao?
Động tác của Tần Nghiễn An chợt dừng lại, sau một lúc mới quay đầu nhìn Đào Nghiêu.
Trong lòng Đào Nghiêu không khỏi tuôn mồ hôi lạnh, nam nhân này làm cho người ta uy hiếp quá lớn, phi thường nguy hiểm.
Đào Nghiêu gánh vác lên áp lực, nói:
- Nàng ở Đào gia quả thật rất tốt, ba con trai của Đào lão gia tử chết hai người, chỉ còn lão tam Đào Hằng Tri, cũng là chồng của Hạ Liên Y, cả Đào gia ngày sau đều là do Đào Hằng Tri cùng Hạ Liên Y làm chủ.
Mặc kệ Hạ Liên Y có thù oán hay có ân với nam nhân này, đối với Đào Nghiêu mà nói đều không có tổn thất, có tổn thất chỉ là một mình Hạ Liên Y.
Nếu có thù, nhìn thấy Hạ Liên Y sống thật tốt, nam nhân đáng sợ này nhất định trong lòng bất bình, có thể tìm Hạ Liên Y gây phiền toái là tốt nhất, không thể cũng không sao, làm cho một người nguy hiểm như vậy luôn nghĩ tới, cũng không phải là chuyện tốt.
Nếu có ân thì càng không cần lo lắng, Hạ Liên Y là tam phòng phu nhân của Đào gia, cần thân phận có thân phận, muốn địa vị có địa vị, thấy nàng quả thật tốt như vậy, người thông báo như hắn nói thế nào cũng sẽ không biến thành ác cảm.
Đương nhiên Đào Nghiêu không nghĩ tới một kết quả, nếu nam nhân cường đại như vậy đứng về phía Hạ Liên Y, ngày của hắn sẽ càng thêm khó qua, kết quả tốt nhất là có thù, địch nhân của địch nhân chính là bạn bè.
Tần Nghiễn An không đáp, giống như không nghe được lời nói của Đào Nghiêu, lên xe đóng cửa, khởi động xe tải.
Đoàn xe lại khởi động, lần này xe tải thuận lợi theo đoàn xe ra nội thành.
Thần sắc Tần Nghiễn An vẫn như thường, Quý Hủ lại biết giờ phút này trong lòng hắn cũng không phải biểu hiện không sao cả như bên ngoài, phòng lái quá mức an tĩnh.
Quý Hủ chủ động đánh vỡ trầm mặc:
- Hạ Liên Y là ai?
Tâm tình Tần Nghiễn An đúng là không thoải mái:
- Một người râu ria.
Quý Hủ lại nhìn hắn:
- Thật sự râu ria sao?
Đã râu ria tới mức có thể ảnh hưởng tâm tình của hắn.
Tần Nghiễn An trầm mặc hồi lâu, mới nói:
- Bà ta là người mẹ sinh vật học của anh.
Quý Hủ phi thường kinh ngạc, điều này là đáp án hoàn toàn không ngờ.
Nghe Tần bà bà giảng thuật, Quý Hủ luôn cho rằng Tần Nghiễn An là cháu ruột của Tần bà bà, mặc dù hắn chưa từng gặp qua cha mẹ của Tần Nghiễn An, lại biết bọn họ đều là người trong nước, sau khi Tần phụ chết, Tần mẫu đi theo Tần Nghiễn An ra nước ngoài chữa bệnh.
Bề ngoài của Tần Nghiễn An thiên về người phương Đông càng nhiều, nhưng lại có hình dáng cao lớn cùng màu da trắng của người phương Tây, có thể nhìn ra là hỗn huyết, nhưng lại không quá rõ ràng.
Quý Hủ chưa từng gặp qua chồng của Tần bà bà, cũng chưa từng nghe bà nhắc tới qua, hắn vẫn cho rằng Tần Nghiễn An hỗn huyết là đến từ ông nội, nhưng không ngờ Tần Nghiễn An cùng Tần bà bà lại không có quan hệ huyết thống.
Tần Nghiễn An thấy Quý Hủ khiếp sợ, khẽ cười:
- Bà nội không có nói với em về thân thế của anh sao?
Quý Hủ lắc đầu.
Thần sắc Tần Nghiễn An nhu hòa một ít:
- Phải, bà nội sẽ không chủ động nhắc tới chuyện này với người khác, ở trong lòng bà nội, anh cùng ba ba đều là người thân nhất của bà, còn thân thiết ruột thịt hơn cả huyết thống.
Quý Hủ:
- ?
Quý Hủ khiếp sợ.
- Lúc bà nội còn trẻ từng bị tình cảm tổn thương, ở niên đại thiếu ăn thiếu mặc lại nhặt được ba ba của anh, liền mang theo ba ba sinh sống, cả đời không lấy chồng.
- Sau đó ba ba lên đại học nhận thức mẹ, mẹ là cô nhi, thơ ấu quả thật rất khổ, bị thương thân mình, sau khi kết hôn với ba ba luôn không thể có nhi đồng, mẹ khó sống lại áy náy, thân thể càng thêm bệnh tật.
- Cuối cùng là bà nội mở miệng, nói muốn nhi đồng thật dễ dàng, cô nhi viện còn có nhiều nhi đồng không có nhà để về, huyết thống râu ria, nuôi chính là con ruột, trong nhà sau khi thương lượng quyết định đi cô nhi viện nhận nuôi một đứa bé.
- Trên đường ba mẹ đi cô nhi viện, nhặt được anh lúc đó chỉ có hai tuổi, khi đó anh chỉ mặc quần áo mùa thua nằm trong đống tuyết, sốt cao đem tuyết đều hòa tan, nho nhỏ một đứa bé nằm trong nước tuyết, trên người xanh tím, miệng vết thương không ít, tay chân còn có dấu vết bị trói. Mẹ chứng kiến cảnh tượng thê thảm của anh, bắt đầu khóc, không đi cô nhi viện, vội vàng đưa anh vào bệnh viện, sau đó báo cảnh sát.