Hạ gia càng xem trọng cái gì, hắn lại càng muốn phá hủy cái đó, hắn muốn làm cho toàn bộ Hạ gia phải chết trong thống khổ cùng không cam lòng, cần làm cho bọn hắn nhận hết khó khăn, hưởng hết khổ sở.
Tần Nghiễn An ngàn tính vạn tính lại không tính được sẽ có cuối thời, với hắn mà nói, đây là thời đại tốt nhất, với Hạ gia mà nói, đây là bắt đầu của khó khăn thống khổ.
Căn cứ Vinh thị không ngừng chèn ép Hạ gia, đem dao cùn cắt thịt, đánh không lại, trốn không thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ gia từng bước đi hướng diệt vong.
Tần Nghiễn An muốn tính toán rành mạch, một hồi cuối thời chết thật nhiều người, nguyên bản lực chú ý của hắn đều rơi vào Vân Hải thị Hạ gia, không ngờ Hạ Liên Y lại còn sống, còn sống tốt như vậy, nàng xứng sao?
- Nàng không xứng, nàng không xứng sống tốt như vậy.
Quý Hủ cũng không biết việc Tần Nghiễn An ra nước ngoài còn có nhiều ẩn tình như vậy.
Hắn chỉ biết người già trong tiểu khu luôn chỉ trích Tần Nghiễn An bất hiếu, mang theo mẹ ra nước ngoài, lại bỏ một mình Tần bà bà lưu trong quốc nội, Tần bà bà lại vẫn luôn giữ gìn cháu của mình, nói cháu trai tốt lắm, xuất ngoại là vì bất đắc dĩ, hắn sẽ trở về.
Tần bà bà tin chắc cháu trai sẽ trở về, bà đợi một năm rồi một năm, ý thức được có lẽ mình không đợi được cháu trai trở lại, vì vậy mới đem toàn bộ vật phẩm trọng yếu giao cho Quý Hủ bảo quản.
Bên cạnh Tần bà bà ngoại trừ Quý Hủ, không còn một thân nhân nào để phó thác.
Tần Nghiễn An cũng không nhắc tới cuộc sống ở nước ngoài, theo sự hỗn loạn của Bố Lai Sâm gia tộc không khó nhìn ra, Tần Nghiễn An luôn sống trong nguy cơ, bên người đều là kẻ tính kế cùng muốn tính mạng của hắn, hắn ở trong hoàn cảnh như vậy sinh sống mấy năm nay mà không hoàn toàn đen hóa, đã thật không thể tưởng tượng nổi.
Quý Hủ bỗng nhiên nghĩ tới lời nói của Lộ Thừa Nguyên, Tần Nghiễn An bị biến thành đọa biến thú, rất có thể lúc ở nước ngoài tiếp xúc hoặc là hấp thu qua bổn nguyên vật chất hắc ám, bằng không không có khả năng trước khi toàn cầu xâm nhập hắn đã có dấu hiệu bị biến thành đọa biến thú.
Quý Hủ nghĩ như vậy, cũng hỏi ra.
Tần Nghiễn An:
- ..
Quý Hủ thấy hắn trầm mặc, khẩn trương nói:
- Là có người muốn dùng bổn nguyên vật chất hắc ám hại anh sao? Đem vật kia đặt trong thực vật hoặc là trong nước uống, cũng có thể đặt ở chỗ ở của anh, làm cho năng lượng bổn nguyên thong thả ăn mòn anh..
Tần Nghiễn An đưa tay nhéo nhẹ vành tai của tiểu bạn trai:
- Đừng khẩn trương, sự tình không có phức tạp như vậy, anh chỉ là.. bị sao băng nện trúng qua.
Quý Hủ:
- ..
Lúc đó Tần Nghiễn An tự mình lái xe, cấp dưới đều ngồi xe khác, sao băng nện xuống hắn liền mất đi ý thức.
Khi cấp dưới khiêng hắn xuống xe, chỉ nhìn thấy kính chắn gió bị tạp ra một lỗ lớn, lại không tìm được vẫn thạch bị nện vào trong xe, lúc ấy họ còn tưởng kính chắn gió cùng vẫn thạch lưỡng bại câu thương, vẫn thạch vỡ thành bụi phấn tiêu tán.
Bởi vì Tần Nghiễn An không bị thương, trên người cũng không có dấu vết, cũng không cần đi gặp bác sĩ, tỉnh lại thì tiếp tục chạy đi, Tần Nghiễn An cũng không nghĩ tới sau khi về nước thân thể của mình sẽ xuất hiện dị biến.
Quý Hủ sau một lúc lâu không nói gì, hắn đúng là não động, chân chính bổn nguyên vật chất hắc ám hình như cũng không thể bỏ vào thức ăn nước uống, chỗ ở thì càng không cần nói, không nói ai biết cách sử dụng, lại đi nơi nào tìm kiếm bổn nguyên vật chất hắc ám đây?
Tần Nghiễn An vuốt tóc Quý Hủ, để cho hắn không cần lo lắng, hắn ở nước ngoài tuy thường gặp nguy hiểm kích thích, nhưng cũng không phải tiểu đáng thương mặc người chần chừ, hắn thật ra là người thừa kế chính thống của Bố Lai Sâm gia tộc, chỉ cần hắn không chết, lão Bố Lai Sâm vừa chết hắn chính là người cầm quyền.
Người muốn hắn chết không ít, người nịnh bợ lấy lòng cũng không thiếu, thân ở vị trí kia nếu thật chết rồi đó chính là hắn không bằng người, ngồi không xong vị trí kia. Nếu hắn sống sót, chết chính là người khác.
Quý Hủ thở dài nắm tay nam nhân:
- Mặc kệ anh làm quyết định gì, em đều ủng hộ anh.
Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu:
- Ăn thịt người không được, đây là điểm mấu chốt.
Trong mắt Tần Nghiễn An hiện lên ý cười:
- Anh chỉ muốn ăn một người, những người khác đều không có hứng thú.
- Một người cũng không có thể ăn, điểm mấu chốt không thể phá!
Quý Hủ nghiêm túc lập quy củ.
Ngữ khí Tần Nghiễn An lười nhác:
- Làm sao bây giờ đây, anh không có lúc nào là không nghĩ làm sao làm thịt em!
Quý Hủ há to mồm, chợt ý thức được kiểu ăn này không phải kiểu ăn kia.
Quý Hủ:
- ..
- ..
Nếu không phải đang ở trong xe, Quý Hủ rất muốn kéo da mặt của nam nhân, hỏi một chút da mặt của hắn khi nào thì dày như vậy, trước kia không phải chỉ bị mò cánh liền thẹn thùng chạy trốn, vài ngày không về nhà sao?
Thanh âm thông báo quen thuộc đột nhiên vang lên:
- Các thành dân thỉnh chú ý, trong không khí xuất hiện độc tố không biết, sau khi hút vào làm cho người ta sinh ra ảo giác khủng bố, mời toàn bộ thành dân không nên đi ra ngoài, đóng kín cửa sổ..
Thần sắc Quý Hủ biến đổi:. Truyện Đông Phương
- Không tốt, thời gian không còn kịp rồi.
Xe tải lập tức dừng lại:
- Xuống xe, anh mang em bay qua.
Hai người nhảy xuống xe, Quý Hủ thả xuống tường phòng hộ bao phủ xe tải.
Đào Nghiêu cùng Lỗ Linh Quang luôn chú ý xe tải, thấy xe tải dừng lại bèn đi theo kêu ngừng, hai người vừa xuống xe liền nhìn thấy sau lưng nam nhân anh tuấn cao lớn mọc ra cánh dơi thật lớn, ôm lấy Quý Hủ bay lên trời cao, rất nhanh đem đoàn xe quân đội bỏ lại sau người.
Hai người ngây dại, lập tức lên xe chạy tới.
Ngoại thành lại hỗn loạn lên, người sống sót bị tập kích tháo chạy xung quanh, cuồng thi hỗn trong đám người, đánh giết người sống sót xung quanh, nơi nơi đều là tiếng thét chói tai cùng tiếng cầu cứu.