Xe vận tải rất nhanh bò lên đường chính.
Cuồng thi bị tiếng xe hấp dẫn, một số nhỏ quay đầu truy theo, càng nhiều vẫn tiếp tục xô cửa, bởi vì cảm xúc sợ hãi càng thêm hấp dẫn cuồng thi.
Quý Hủ:
- Giảm tốc độ thổi còi, đem cuồng thi đều hấp dẫn tới đây.
Quý Hủ nói xong buông cửa kính xe, nhắm mắt lại.
Tần Nghiễn An một mực chú ý cuồng thi truy theo xe, cảm xúc sợ hãi của người bên cạnh đột nhiên bùng nổ, bàn tay Tần Nghiễn An chợt run lên, thân xe lảo đảo, khiếp sợ nhìn qua, chỉ thấy Quý Hủ nhắm chặt hai mắt, nhíu mày, trên mặt không có chút huyết sắc, trên trán đầy mồ hôi.
Nguyên bản không có hứng thú đối với tiếng xe, một lòng chỉ muốn xông vào căn cứ, cuồng thi đột nhiên xoay người, sau đó điên cuồng đuổi theo xe vận tải.
Cảm xúc sợ hãi nồng đậm như vậy, chính là mỹ vị cực hạn!
Ban đêm tĩnh mịch, chỉ còn thanh âm còi xe chói tai cùng cuồng thi hí hô, cuồng thi tán lạc ngoài đồng đều đuổi theo xe vận tải chạy tới.
Tần Nghiễn An liếc mắt nhìn Quý Hủ lại liếc mắt, ở trên thân người khác hắn cũng cảm giác được cảm xúc sợ hãi, hoặc nhiều hoặc ít, chỉ có Quý Hủ đem cảm xúc sợ hãi phong tỏa rất tốt, một tia không rơi. Hiện giờ đột nhiên phóng thích, cảm xúc sợ hãi nồng đậm ngọt tới mức ngay cả Tần Nghiễn An đều cảm thấy run sợ, rốt cục phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới có thể phóng xuất ra cảm xúc sợ hãi mỹ vị như vậy?
Tần Nghiễn An ngừng thở, không dám ngửi thấy, lại phát hiện nghẹn thở vô dụn, hương vị ngọt ngào xuyên thẳng thần kinh cảm giác của hắn.
Trong bóng đêm, màu mắt nhạt nhẽo biến thành màu vàng, đồng tử màu lam xám biến thành đồng tử dựng thẳng, ngón tay đều biến thành móng vuốt.. hắn đang cực lực nhẫn nại, áp chế dục vọng muốn ăn cơm cùng xé nát hết thảy vật còn sống.
Quý Hủ không muốn làm cho mình hoàn toàn sa vào trong sợ hãi, bởi vì cảm giác đau đầu càng thêm nguy kịch hơn.
Tinh thần năng lượng một phân thành hai, một nửa bên ngoài du đãng đo đạc, một nửa nhanh chóng xây dựng, một mặt tường đủ nhốt mấy trăm mẫu đất dần dần thành hình.
Xe vận tải chậm rãi chạy tới, duy trì khoảng cách với cuồng thi đàn, rất nhanh thân xe xóc nảy đi lên đường chính, hoàn toàn rời khỏi phạm vi đồng ruộng.
- Dừng xe!
Quý Hủ đột nhiên lên tiếng, thu lại cảm xúc sợ hãi, gắt gao phong tỏa thế giới ý thức của mình, dùng tốc độ nhanh nhất quay kính xe lên.
Phòng điều khiển áp lực ngưng trệ đột nhiên buông lỏng, Quý Hủ rõ ràng nghe được hai thanh âm tiếng thở hào hển, một bên ghế lái, một ở sau giường.
Quý Hủ nhìn nam nhân đang lái xe.
- Làm sao vậy?
Tần Nghiễn An nhắm mắt lại, cố gắng thở:
- Không có việc gì.
Trương Hữu Đức không rõ nguyên nhân, hắn chỉ là bản năng cảm nhận được nguy hiểm, toàn thân lông tơ dựng đứng, như tuỳ thời đều có thể tử vong, sợ hãi không khống chế được điên cuồng lan tràn, thân thể hắn cứng ngắc, không dám thở, mãi tới khi nguy hiểm giải trừ mới có thể hô hấp.
Quý Hủ trầm mặc, ngoài xe vang lên tiếng đánh.
Cuồng thi đàn đã hoàn toàn rời khỏi phạm vi tường vây, lúc này Quý Hủ mới thả xuống tường vây vừa mới xây dựng xong.
Xe vận tải lại khởi động, ba người ngồi trong xe nên không cảm thụ được mặt đất chấn động, người trong căn cứ lại rõ ràng cảm nhận được.
Gia đình Chung Trì đã quen thuộc với loại chấn động này, chẳng lẽ Quý Hủ lại đang sử dụng năng lực tường vây?
Giản Tích bay giữa không trung, ra sức vỗ cánh, trên cổ đeo một gói to, bên trong là thức ăn nước uống, hắn tận mắt nhìn thấy tường vây cao lớn trống rỗng xuất hiện, làm hắn cả kinh thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Chờ chấn động dừng lại, Trình Kỳ Phùng hỏi thăm:
- Lão ca, trấn Bạch Loan phát sinh động đất sao?
Chung Phong Dân cầm xẻng rửa sạch vết máu, những người khác đi khuân vác thùng xăng.
- Không phải động đất.
Trình Kỳ Phùng:
* * *
Chung Trì nói:
- Hẳn là Quý Hủ xây tường vây bên ngoài, trong chốc lát đi ra xem sẽ biết.
Trình Kỳ Phùng như có suy nghĩ gì:
- Khi nào đi ra gọi tôi một tiếng, tôi cùng đi.
Chung Trì nhìn cổ của hắn.
Trình Kỳ Phùng hiểu ý:
- Thương thế của tôi không gì đáng ngại, đợi lát nữa gọi Mạch Mạch cùng người trẻ tuổi kia đi cùng, nhiều người có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Chung Trì không cự tuyệt, nhiều người có thể càng nhanh chóng rửa sạch cuồng thi trong tường vây.
Bệnh viện nhân dân trấn Bạch Loan.
Trong phòng khám tối đen, mỗi người đều khẩn trương ngừng thở, nghe tiếng bước chân trải qua ngoài cửa, ống sắt cố ý gõ dưới sàn, mỗi thanh âm đều gõ lên thần kinh yếu ớt của người sống sót.
Mỗi đêm một lần ác mộng, lại đã đến.
- Tao biết tụi mày rất đói, tụi tao có thực vật có nước, chỉ cần tụi mày nguyện ý đi theo Từ ca, lập tức có được thực vật.
- Kiên trì trốn tránh không chịu đi ra, nhất định không chịu giao ra bác sĩ cùng y tá, đối lập với Từ ca, chỉ có thể tiếp tục chơi trò chơi sinh tồn. Quy củ cũ, cho tụi mày ba phút thời gian suy nghĩ.