Bạch Đình Nham nói:
- Cho nên không phiền toái gì, cần chế tác cái gì trực tiếp tìm tôi là được.
Quý Hủ quả thật có quan hệ thân thích với Bạch Kình bọn họ, nhưng quan hệ này có điểm xa.
Ông cố Quý Hủ cùng ông cố Bạch Kình là anh em ruột, lúc ấy loạn lạc trưng binh, ông cố Bạch Kình là con cả trong nhà, cần khởi động Bạch gia, ông cố Quý Hủ phải đi hưởng ứng lệnh triệu tập đánh giặc, vừa đi cũng không còn trở về, dưới gối chỉ có một đứa con, chính là ông ngoại của Quý Hủ.
Ông cố Bạch Kình quả thật khởi động Bạch gia, tổng cộng sinh tám đứa con, năm nam ba nữ, mỗi người thành gia lập nghiệp, con nối dõi thịnh vượng, ở trong trấn Bạch Loan không người không biết Bạch gia.
Trái lại nhất mạch của ông cố Quý Hủ chỉ có một mình ông ngoại, ông ngoại cũng chỉ có một con gái là Bạch Tô Hoàn, hiện tại cũng chỉ còn lại một mình Quý Hủ.
Lúc ông ngoại còn sống vẫn thường xuyên đi lại với Bạch gia, ông ngoại mất mẹ cùng Bạch gia cũng có liên hệ, sau mẹ cũng mất, Quý Hủ còn đi thành phố nên hoàn toàn chặt đứt liên hệ với Bạch gia.
Đoàn người nghỉ ngơi trong hành lang một đêm, cũng không có chuỵyện gì phát sinh, bên ngoài im lặng, Hắc Triều cũng không đột kích.
Buổi sáng Trương thúc tỉnh, vì phòng bị cuốn hút, Trịnh bác sĩ truyền dịch cho hắn, tinh thần hắn tốt hơn rất nhiều.
Người trong phòng cấp cứu cũng đợi không được nữa, biết Từ Tồn Sinh biến thành quái vật bỏ chạy, thủ hạ đều chết hết, bọn họ muốn đi ra ngoài tìm thực vật.
Quý Hủ quyết định đi ra xem, cũng không trực tiếp phong hóa bức tường, chỉ chừa một cổng vòm đủ một người thông qua, cẩn thận quan sát cũng không phát hiện tơ đen.
Quý Hủ:
- Tôi đi đại sảnh nhìn một chút.
Tần Nghiễn An:
- Tôi đi với cậu.
Tần Nghiễn An nói:
- Nhờ Đào bác sĩ bọn họ chiếu cố Trương thúc, có thể chứ?
Tần Nghiễn An nhìn ra quan hệ giữa Đào bác sĩ cùng Bạch Đình Nham không cạn, chỉ cần phó thác cho hắn, Bạch Đình Nham cũng sẽ giúp đỡ.
Bạch Đình Nham gật đầu:
- Giao Trương thúc cho chúng tôi, hai người cẩn thận.
Quý Hủ đành nói:
- Chúng tôi rất nhanh trở lại.
Cả bệnh viện im ắng, tơ đen bò đầy vách tường cùng mặt đất đã biến mất.
Quý Hủ nhẹ nhàng đẩy ra một cửa phòng khám bệnh, bên trong sạch sẽ, không có thi thể hay vết máu, như chưa từng có người tồn tại. Quý Hủ đẩy những cửa phòng khác, cũng không có ai, toàn bộ bị Hắc Triều mang đi.
Đi tới đại sảnh, không phát hiện được gì, ngay cả thi thể cuồng thi cũng không có.
Hắc Triều đúng là không khó ăn, khó trách Từ Tồn Sinh dù ở toàn bộ dị thái cũng chạy trốn.
Hai người nhìn xe vận tải, đêm qua cuồng thi đàn ném bom, thân xe bẩn không chịu nổi, hiện giờ thân xe lại sạch sẽ, như bị quái vật liếm sạch qua một lần. Truyện Mạt Thế
Hai người vây quanh xe vận tải vài vòng, gầm xe, toa xe, phòng lái không có tung tích tơ đen.
Quý Hủ mở cửa xe lấy ra gậy bóng chày, tính toán đi lên lầu nhìn xem.
Hai người theo thang cuốn đi lên lầu hai, cửa sổ hoàn toàn rộng mở, đây là lối vào bệnh viện của vật chất hắc ám, làm cho việc gia cố của Quý Hủ biến thành thùng rỗng kêu to, cũng là nguyên nhân làm cho Đào bác sĩ cũng bị ăn mòn.
Quý Hủ cầm gậy bóng chày đi qua, cẩn thận tới gần cửa sổ, nhìn thoáng qua bên ngoài không phát hiện Hắc Triều, lại nhìn thấy ống truyền dịch bắt ở bên ngoài, rất nhiều dây triền cùng một chỗ, phần dưới mặt vỡ còn có vết máu.
Quý Hủ đóng cửa sổ lại, đang muốn đi kiểm tra những cửa sổ khác, tầm mắt chợt bất động, trái tim hắn kinh hoàng, màng tai phồng lên, ngừng thở, trong tầm nhìn chỉ có một điểm màu xanh biếc, xinh đẹp như thế, tràn ngập sinh cơ.
Quý Hủ chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thấy một chậu cây cảnh ngã xuống – hiện tại phiến lá cùng thân rễ đều biến thành màu đen, chậu hoa chỉ lớn cỡ bàn tay, giấu bên dưới phiến lá màu đen là một tiểu cánh hoa lớn cỡ hạt đậu, xanh biếc thông thấu như bảo thạch, giống như tuỳ thời sẽ chảy xuôi đi ra.
Quý Hủ thật cẩn thận xoa nhẹ điểm màu xanh biếc kia, trong mắt tràn ngập vui mừng.