Trong lúc Quý Hủ còn đang khiếp sợ, Bố tể sớm kích động meo ô meo ô, trượt xuống trong lòng Quý Hủ, vừa đi vừa chạy hướng đàn mèo dị hóa.
Mèo đen ném con gà dị hóa bị đánh ngất xỉu, khom người ôm Bố tể, giơ lên trước mắt nhìn nhìn, lại thử thử sức nặng, giống như muốn kiểm tra xem nhân loại có chiếu cố tốt cho Bố tể hay không.
Bố tể nặng hơn một ít so với lúc rời đi, vừa sờ bụng thì bụng dưới quắt quắt, mèo đen lập tức nhìn hướng nhân loại, trong mắt đều là rét lạnh.
Quý Hủ:
- ..
Không phải vừa mới tỉnh ngủ, còn chưa kịp ăn điểm tâm sao?
Mèo đen cảm nhận được lực uy hiếp áp lên người, nhìn nam nhân đứng bên cạnh nhân loại, đành phải thu liễm địch ý của mình.
Mèo đen không hiểu, chúng nó nguyện ý đi theo nam nhân, vô luận đi nơi nào chúng nó cũng không sợ hãi, nhưng nam nhân lại muốn chúng nó đi tới căn cứ nhân loại, bảo hộ một nhân loại!
Chúng nó rất khó hòa bình ở chung với nhân loại, tràn ngập kháng cự, nam nhân nói cho bọn nó biết nhân loại cần được bảo vệ là em trai của hắn, là người trọng yếu nhất trên đời này của hắn, không thể có bất kỳ sơ suất. Chúng nó có thể tiếp tục căm thù nhân loại, nhưng không thể căm thù cùng thương tổn em trai của hắn, chúng nó phải bảo vệ em trai hắn.
Không chỉ như thế, trước khi đàn mèo dị hóa đi qua còn phải chú ý dáng vẻ, mang theo quà gặp mặt, mà "quà gặp mặt" đều là nam nhân tự mình lên núi bắt tới.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, đàn mèo dị hóa không có quyền lợi nói không, chúng nó bị nam nhân an bài vô cùng rõ ràng, lúc này mới lấy hình tượng như vậy xuất hiện trước mặt Quý Hủ.
Mèo đen biệt khuất mở miệng:
- Chúng tôi nghĩ tới căn cứ ở tạm, những thứ này là quà gặp mặt, thạch anh là phí tổn mời anh hỗ trợ xây dựng ổ mèo.
Mèo đen nói xong, dẫn đầu tháo xuống hành lý ném cho Quý Hủ, đàn mèo cũng học theo, đều lấy hành lý ném qua.
Quý Hủ đưa tay tiếp nhận một bao hành lý, mở ra vừa nhìn là một ít túi thạch anh.
- Các vị có yêu cầu gì với ổ mèo?
Lê Hoa đại ca mở miệng nói:
- Rời xa nhân loại là được, bên kia chân núi cũng rất tốt, phương tiện chúng tôi lên núi săn bắn.
Phía nam ngoại căn cứ đúng là xây tới chân núi, nhưng tường vây cũng cao hơn mười tầng lầu, muốn từ vách tường bóng loáng leo ra căn bản không có khả năng, có lẽ phải mở cửa hông.
Quý Hủ nghĩ nghĩ, ở chân núi mở cửa hông cũng không phải không được, phương tiện cho mèo dị hóa cũng phương tiện cho người, nhưng việc an toàn vẫn là vấn đề lớn, vũ lực giá trị của mèo dị hóa Quý Hủ tuyệt đối tin được, nhưng đối với việc chúng nó có thể thủ hộ một cánh cửa hay không cũng khó mà nói, cho dù chúng nó thông minh xét tới cùng vẫn là mèo, một ít tập tính của loài mèo vẫn tồn tại, chợp mắt hoặc là đuổi theo con mồi toàn bộ chạy, cửa mở rộng thì xong rồi.
Tần Nghiễn An nói:
- Không cần đặc biệt mở cửa hông, căn cứ an toàn quan trọng nhất, đừng quên bọn họ là mèo, am hiểu leo trèo nhất.
- Ý của anh là..
- Cậu vây một nơi cho bọn họ là được, trong tường vây dùng dây mây liên tiếp làm điểm dừng, bên ngoài tường dùng thang dây, quấn lên cây cối trên núi, mèo dị hóa trực tiếp theo trên cây đi xuống là được.
Sức nặng của mèo dị hóa nhẹ, hành động linh hoạt nhanh nhẹn, leo trèo là kiên cường, nhưng làm sao tìm được dây như vậy? Dây còn phải đủ dài đủ rắn chắc, bằng không bị ngã xuống cũng sẽ bị thương.
- Tôi ở nhà Chu Du Băng từng nhìn thấy dây khô héo.
- Căn cứ cứu nàng, còn chữa trị cho nàng, nàng cũng nên trả giá cống hiến mới được.
Quý Hủ nhặt toàn bộ hành lý đặt lên xe, ôm Bố tể đi trở về, Tần Nghiễn An lái xe đi theo bên cạnh.
Đàn mèo dị hóa đi theo, tổng cộng có 33 con mèo trưởng thành, cộng thêm Bố tể là 34 con, giống như trong căn cứ đột nhiên tăng thêm 34 dị hóa nhân, cho dù là dị hóa nhân cũng chưa chắc là đối thủ của mèo dị hóa.
Người ở trong phòng khám đã tỉnh, nhìn thấy một đám mèo dùng hai chân đi đứng như con người đều hóa đá, còn nhiều như vậy!
Đàn mèo không quen đi hai chân nên sưu một tiếng đã mất dạng, chạy trước tới chân núi đợi.
Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An đi phòng khám nhìn Chu Du Băng.
Chu Du Băng đang truyền dịch, Quý Hủ nói ý đồ đến, mời nàng hỗ trợ dựng thang dây.
- Các anh cũng giống như tôi sao?
Quý Hủ gật đầu:
- Đúng vậy, chúng tôi đều là dị hóa nhân.
Chu Du Băng nhìn Quý Hủ, không biết đang suy nghĩ gì. Đêm qua trạng thái của nàng quá kém nên không nhìn thấy rõ ràng tình huống, chỉ biết căn cứ rất lớn, có tường vây rất cao.
- Tôi biến thành như vậy cũng chỉ mấy ngày thời gian, một lần phóng thích không bao nhiêu dây, cần phân chia số lần tiến hành.