Bạch Đình Nham nhíu mày:
- Nếu vậy hành vi của hắn quả thật khác thường, có ai chú ý qua quỹ tích hành động của hắn mấy ngày nay?
- Lúc trước tôi cũng không chú ý tới, là có người hô một tiếng hỏi hắn đi ra ngoài còn trở về hay không, tôi mới chú ý tới, buổi sáng hắn có đi ra qua.
Bạch Đình Nham đứng lên:
- Đi hỏi người kêu gọi kia một chút, hắn hẳn là chú ý Hầu Tam Nhi khá nhiều.
Cha của Bạch Đình Nham lo lắng nói:
- Mọi người nói đứa nhỏ Quý Hủ thật sự sẽ đi qua đây sao? Sau khi cha mẹ hắn qua đời, đã cùng chúng ta hoàn toàn không thân, bốn năm không liên hệ qua, chúng ta cũng không thể giúp được hắn cái gì, hiện tại lại cần hắn hỗ trợ, thật sự là.. ai!
Cha Bạch Kình nói:
- Đình Nham nói không cần dính líu quan hệ, luận sự, chúng ta sẽ không để cho hắn giúp đỡ không công.
Bên ngoài, Bạch Giảo Giảo không xác định hô:
- Thôi thúc?
Đại thúc đỡ tường đứng lên, gượng cười:
- Ai, là tôi.
Bạch Đình Nham nhìn nàng:
- Hai người nhận thức?
Bạch Giảo Giảo nói:
- Nhân viên chăn nuôi trong trại của cha em, lúc em đi trong trại có gặp qua Thôi thúc vài lần.
Thôi thúc nức nở:
- Toàn bộ bị huỷ nha, thật vất vả nuôi lớn gà vịt ngỗng đều chạy, lần này tổn thất thật lớn a.
- Bây giờ không phải lúc đau lòng, người còn sống là quan trọng nhất. Thôi thúc đã tới nơi này, sao không đi tìm cha cháu? Cha đang ở trong phòng bếp nhỏ.
Thôi thúc cúi đầu xua tay:
- Biết mọi người còn sống là được, nơi này lộn xộn, tôi sẽ không đi quấy rầy.
Bạch Đình Nham nói:
- Thôi thúc, có thể hỏi thăm chú một việc được không?
- Là muốn hỏi chuyện của Hầu Tam Nhi đi? Người này tôi nhận thức, không phải người tốt, từ nhỏ hay ăn trộm sống phóng túng, cha mẹ tức giận nhập viện nhiều lần. Mấy ngày trước tôi nhìn thấy hắn nói nhỏ với những người khác, sau đó liền uốn trong siêu thị dây dưa. Chiều hôm qua thấy hắn đi ra ngoài, tay không trở về, sáng nay lại đi ra, cũng về tay không. Vừa rồi lại đi ra, với tính tình có thể làm tức chết cha mẹ như hắn, tuyệt đối là nghẹn ý nghĩ xấu..
Lúc này có người ồn ào ầm ĩ lên.
Sau đó có người nói:
- Kêu la cái gì! Siêu thị đích thật là của Bạch gia, người ta nói sais ao? Các người ăn ở trong siêu thị của người ta còn chưa thấy đủ, còn muốn giật giây người khác cùng nhau chiếm lấy siêu thị sao?
- Ai chiếm lấy chứ? Là bọn hắn muốn đuổi chúng ta đi ra ngoài, là bọn hắn muốn giết chết chúng ta!
- Không cho chúng ta ở lại, vậy ai cũng đừng hòng ở lại!
Từ cãi nhau cho tới vung tay xô xát lẫn nhau.
Ngay lúc này ngoài cửa xông vào một đám người, người sống sót cùng thủ vệ đều bị đánh ngã.
- Đừng nhúc nhích, tất cả không được nhúc nhích!
Ba người Bạch Đình Nham ngay mặt đối điện kẻ xông vào, còn tưởng là cuồng thi đàn, không ngờ là nhân loại, còn là một đám người tay cầm vũ khí!
Siêu thị tranh cãi ầm ĩ nhất thời yên tĩnh xuống, chờ thấy rõ có vũ khí toàn bộ đều hoảng sợ!
Súng! Trong tay bọn hắn lại có súng! Còn có hai khẩu súng tự động!
Lòng bàn tay Bạch Đình Nham đều là mồ hôi lạnh, chuyên nghiệp của hắn là công nghiệp quốc phòng, làm sao không nhìn ra được là súng thật hay súng giả, mấy người này đều cầm súng thật, còn là súng ống chính quy!
Đám người này cướp sạch kho vũ khí cục cảnh sát trong trấn!
Cha của Bạch Đình Nham cùng Bạch Giảo Giảo gấp đến mức muốn lao ra, bị ba người Bạch Kình gắt gao giữ chặt.
Đám người còn trùm đầu bằng vải đen, một người nói:
- Siêu thị này tụi tao tiếp nhận, người không quan hệ lập tức rời đi!
- ..
Mọi người câm như hến, không ai rời đi, cũng không ai dám động.