Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Toàn Chức Cao Thủ - Diệp Tu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit & beta: Lá Mùa Thu Type: Thiên Diệp gánh team

Lý Nghệ Bác suốt cả trận đấu đều vừa bình luận vừa hố hàng, lần này cuối cùng cũng nói ra được điểm quan trọng. Dưới khu vực tuyển thủ Hưng Hân, thấy trận đấu đánh đến nước này, Ngụy Sâm là người đầu tiên đứng ngồi không yên.

“Cái thằng này rốt cuộc muốn sao đây?” Ngụy Sâm la lên.

“Thế nào rồi?” Trần Quả vội vàng hỏi. Cô khẩn trương muốn chết, chỉ muốn nhắm hẳn hai mắt, chờ cho đánh xong có kết quả mới mở ra lại. Nghe thấy Ngụy Sâm đột nhiên lên tiếng, Trần Quả lập tức hỏi ngay về tình hình trận đấu. Cô tự nhìn thì chỉ thấy HP của cả hai bên đều đang giảm xuống, không rõ bên nào chiếm ưu thế, nhưng HP của Quân Mạc Tiếu đã thua trước một khúc, nếu cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ thua.

“Nó điên rồi! Xử sự cảm tính thế này, còn muốn đánh đoàn đội nữa hay dẹp luôn?” Ngụy Sâm tức giận, Trần Quả có thể nhận ra. Nhưng… cô vẫn không hiểu Ngụy Sâm đang nói cái gì.

“Đừng nóng vội, ổng đánh kiểu đó chắc chắn có lí do của ổng.” Tôn Triết Bình vốn nổi danh cuồng ngạo, lúc này lại có thái độ tỉnh táo kỳ lạ. Tuy đang nói chuyện với Ngụy Sâm, nhưng ánh mắt hắn không hề rời khỏi trận đấu dù chỉ một giây.

“Đánh kiểu này, dù xúc được Tôn Tường luôn cũng có nghĩa lí gì? Để thỏa mãn hư vinh thắng thua của một mình nó? Để nói với mọi người rằng cái đứa kế thừa Nhất Diệp Chi Thu này không bằng nó sao?” Lời của Ngụy Sâm khiến Trần Quả bắt đầu hết nghe nổi. Trong mắt cô, tuy Diệp Tu cũng có tật này tật nọ, nhưng hắn tuyệt đối không thể là người như thế. Nếu hắn quan tâm những thứ đó, vậy hắn có sẽ để mặc Gia Thế hở chút là lấy mình ra làm trò mèo không? Hắn còn lười để ý nữa kìa.

“Ông đang nói cái gì vậy!” Trần Quả cũng giận lên.

“Nó đánh kiểu này sẽ rất tốn sức, làm sao còn tiếp tục đánh đoàn đội được nữa?” Ngụy Sâm nói.

“Vậy thì có vấn đề gì? Có tuyển thủ chuyên nghiệp nào không đánh solo xong lại tiếp tục đánh đoàn đội đâu?” Trần Quả nói.

“Cô em thì biết cái đách!” Ngụy Sâm cuống lên thật rồi, lời lẽ cũng dữ dằn hơn hẳn. Lúc này hắn làm gì còn tâm trạng để giải thích cặn kẽ cho Trần Quả hiểu. Hắn đã ôm theo rất nhiều do dự và nghi ngại mà đi đến ngày hôm nay. Trong lòng hắn rất rõ ràng, liên minh của hiện tại đã sớm không còn vị trí cho mình, vớt đại một tuyển thủ chuyên nghiệp nào ra cũng phải khiến mình vắt hết cả óc mà đối phó. Nhưng ngay cả như thế, hắn vẫn kiên trì bước đi tới tận lúc này, chỉ vì giấc mơ cháy bỏng trong hắn chưa bao giờ tắt. Và còn vì hắn cảm thấy, người đã khuyên mình quay về rất đáng tin cậy. Tuy hai người ngày xưa là đối thủ, nhưng cũng chính vì thế mà hắn mới biết rất rõ khát vọng thắng thua của người ấy.

Lúc Ngụy Sâm ra trận thì bị Tiêu Thời Khâm đánh bại. Hắn và Đường Nhu, Mạc Phàm, ba người cùng hợp sức mới đẩy được Tiêu Thời Khâm xuống sân. 3 đánh 1, biểu hiện hoàn toàn không đáng để khen ngợi, bản thân Ngụy Sâm cũng cảm thấy thất vọng, cũng vì tình hình chiến cuộc mà lo lắng. Nhưng hắn không hề nhụt chí, vì đó chỉ là một phần nhỏ trong cả trận chung kết. Trận đấu còn rất xa mới sẽ kết thúc.

Thế nhưng khi nhìn thấy thái độ thi đấu lúc này của Diệp Tu, Ngụy Sâm lại sợ hãi. Nỗi lo lắng bỗng tăng nhanh đến mức khủng hoảng. Diệp Tu chính là trái tim của cả đội, nếu cả hắn cũng đánh mất lí trí, cả hắn cũng bắt đầu bất chấp tất cả chỉ để một mình tỏa sáng, thì một Hưng Hân vốn đã kém xa Gia Thế về mặt thực lực còn có phần thắng nào nữa đây?

Trần Quả nhìn Ngụy Sâm. Cô không so đo việc hắn tỏ thái độ với cán bộ. Bởi vì cô biết, Ngụy Sâm chỉ là quá sợ mất mát. Một tuyển thủ chuyên nghiệp đã qua tuổi 30, giải nghệ suốt 7 năm như hắn vẫn có thể có một cơ hội thế này, đã coi như một kì tích rất lớn. So ra, hắn là người trông mong có thể cùng Hưng Hân quay về liên minh hơn bất kì ai khác. Đó là cơ hội duy nhất của hắn, vì hắn chỉ là một tuyển thủ hết thời, không còn khả năng phát triển, không còn tương lai. Hắn mới là người phó thác toàn bộ hi vọng vào Hưng Hân. Hi vọng càng lớn, kéo theo thất vọng cũng càng nhiều.

Trần Quả không tranh cãi với Ngụy Sâm nữa. Trình của cô không đủ để nhìn ra vi diệu trong trận đấu, cô cũng biết chắc Ngụy Sâm sẽ không phán bậy. Nhưng cô muốn tin vào Diệp Tu hơn. Dù xem không hiểu diễn biến trong trận cho lắm, nhưng cô tin Diệp Tu chắc chắn sẽ không đánh mất lí trí mà chỉ muốn thể hiện bản thân như Ngụy Sâm đã lo ngại. Hắn từng nói rằng chơi kiểu đó chỉ có cửa đi đánh giải Super Mario thôi cơ mà.

“Nhất định là ông nhầm lẫn đâu đó rồi, tui tin cậu ta.” Giọng của Trần Quả kiên định một cách lạ thường. Ngụy Sâm ngẩn người một chốc, bèn thở dài: “Tui cũng chỉ mong là thế.”

“Không sai, chính là thế đó.” Vẫn một mực theo dõi chăm chú trận đấu, Tôn Triết Bình lúc này đột nhiên mở miệng, “Lão Ngụy, ông nhìn cho kĩ.”

“Hả?” Ngụy Sâm lại ngẩn người.

“Tên này rõ ràng muốn kiếm chuyện cho tôi làm mà!” Tôn Triết Bình bất ngờ cười rộ.

“Mấy người… rốt cuộc mấy người đang nói cái gì vậy? Mấy người nhìn ra cái gì rồi?” Trần Quả chấm hỏi.

“Cơ hội.” Tôn Triết Bình nói.

“Cái gì?”

“Cơ hội thắng.” Tôn Triết Bình nói.

“Trận này có thể thắng được?” Trần Quả mừng muốn điên.

“Trận này có thể thắng được hay không thì không biết, nhưng Tôn Tường nhất định sẽ thua.” Tôn Triết Bình nói.

“Rốt cuộc nghĩa là sao?” Trần Quả vẫn không hiểu gì cả.

“Chị cứ ngồi xem kịch hay đi!” Tôn Triết Bình vừa nói vừa tiếp tục không rời mắt khỏi trận đấu.

Trần Quả ứa gan. Cô có xem thấy cái gì đâu chứ! Nghía nghía hai bên, Ngụy Sâm và Tôn Triết Bình đều cực kì chú tâm vào màn hình. Đường Nhu bên kia nhìn thấy Trần Quả đưa mắt ngờ vực nhìn sang thì cũng xòe tay, tỏ ý không hiểu Tôn Triết Bình rốt cuộc đang nói cái gì.

Trần Quả lòng như lửa đốt, đột nhiên nảy một ý, bèn lấy điện thoại ra.

Trận đấu này là trực tiếp, mà những trận trực tiếp chắc chắn sẽ có bình luận viên và chuyên gia, không bằng nghe thử cái nhìn của họ xem sao.

Trần Quả dùng điện thoại để nghe bình luận trực tiếp, thế nhưng không nghe thì thôi, nghe vào là thốn tim. Từ những gì bình luận viên nói, Trần Quả chỉ thấy tình thế rất không lạc quan dành cho Diệp Tu.

Phải!

Đúng là không lạc quan.

Trần Quả cũng nhìn ra điều đó từ diễn biến trận đấu mà. Thanh máu của Quân Mạc Tiếu có tốc độ hao tổn nhanh hơn Nhất Diệp Chi Thu, dưới tình huống vào trận khi HP không đầy mà lại còn sụt giảm nhanh hơn đối thủ, chênh lệch giữa hắn và Nhất Diệp Chi Thu càng lúc càng lớn.

Rốt cuộc là sao?

Trần Quả rối mù, cũng chẳng tìm được đáp án hay ho gì từ bình luận viên. Cô lại nhìn qua hai người Tôn Triết Bình và Ngụy Sâm, chỉ nhìn thấy vẻ chuyên tâm trên mặt họ.

“Sao rồi tiền bối? Sao có vẻ như sắp hết hơi rồi?” Vào lúc này Tôn Tường đột nhiên lên tiếng trên kênh chat.

“Cứ tiếp tục như vậy sao làm cho tui thua một cách khó coi được? Tui đoán không ra à nha.” Tôn Tường lải nhải.

“Tui sợ nếu còn kéo dài thế này, chưa đâu vào đâu là anh đã vẹo mất rồi!”

“Ý, không lẽ thực ra anh là một NPC, khi HP xuống đến 10% thì sẽ bạo phát?” Tôn Tường blah blah.

“Hôm nay Tôn Tường… ừm… giao lưu nhiều thật đấy…” Phan Lâm ái ngại. Nhưng đợt chat này Diệp Tu lại chẳng hề trả lời lấy một câu, sao gọi là giao lưu được.

Thế mà Tôn Tường cũng biết chụp lấy thời cơ phun lời rác rưởi: “Sao không nói tiếng nào hết vại? Không lẽ tiết tấu nhanh quá, đánh chữ không kịp nữa rồi?” Tôn Tường đâm chọt câu này xong còn gõ lên một chuỗi emo, thể hiện ta đây rất quởn quần.

“Sắp rồi.” Diệp Tu đột nhiên trả lời, kèm theo một emo kính râm ngầu lòi.

“Cái gì?” Tôn Tường còn hỏi lại nữa chứ.

“Thì cậu nói đó! Đến lúc HP còn 10% sẽ bạo phát. Hiếm thấy có thể đánh nhau một trận, không thể để cậu thất vọng được!” Diệp Tu nói.

“Thật sao? Vậy tui chờ coi nè! Nhưng mà tui thấy… hình như HP của anh 10% rồi kìa? Đâu? Bạo phát đâu?” Tôn Tường nói, còn cho Nhất Diệp Chi Thu lúc lắc cái đầu qua trái qua phải, chuyển góc nhìn như thể đang tìm xem cái thằng Bạo Thị Phát nó trốn nơi nào rồi.

“Tới liền.” Dòng chat của Diệp Tu vừa hiện ra, Tôn Tường lập tức nghe thấy tiếng gió vang lên phần phật sau lưng nhân vật, vội vàng thao tác Nhất Diệp Chi Thu lách qua một bên, một chiếc shuriken 5 cạnh đã bay qua sát rạt.

Quân Mạc Tiếu đang đứng ngay phía trước cậu ta, nhưng shuriken lại bay đến từ sau lưng.

Shuriken Lượn Vòng?

Shuriken Lượn Vòng không phải là tên kĩ năng mà là tên của một kĩ thuật thao tác. Lúc sử dụng kĩ năng Shuriken của ninja thì kéo một độ cong khi ném, shuriken sẽ bay theo đường vòng cung như boomerang.

Diệp Tu biết sử dụng trick này, Tôn Tường cũng không quá bất ngờ. Nhưng Shuriken vừa rồi ra tay hồi nào? Sao mình không phát hiện?

Trận quyết đấu này Tôn Tường coi trọng vô cùng, tuy rằng có chat hơi nhiều, nhưng cậu ta rất tập trung chú ý.

Mặt đối mặt với nhau, đối thủ đã ném ra một cái shuriken từ bao giờ mà mình lại không hề phát hiện? Trong đầu Tôn Tường lập tức rà soát lại quá trình đụng độ vừa rồi, hình như đúng là có một khoảnh khắc cực ngắn không đặt góc nhìn vào Quân Mạc Tiếu. Một nháy mắt nhỏ bé không đáng kể đó mà cũng có thể bị chụp lấy?

Đáng phục thật đấy, nhưng… chỉ bằng một chi tiết nhỏ vậy thôi thì không đủ để đánh bại mình.

Nếu chi tiết đó gọi là bạo phát, Tôn Tường e rằng mình phải cười rụng răng mất.

Đương nhiên đó không là bạo phát. Bạo phát, sau khi Tôn Tường điều khiển Nhất Diệp Chi Thu tránh khỏi Shuriken Lượn Vòng, mới chính thức bắt đầu.

Quân Mạc Tiếu sải một bước lớn về phía trước, Ô Thiên Cơ rung lên biến thành chiến mâu, Thiên Kích đâm tới. Tôn Tường không né tránh, Khước Tà trong tay Nhất Diệp Chi Thu nện thẳng xuống đầu, trực tiếp đỡ đòn ngay chính diện.

Quân Mạc Tiếu lập tức lướt ngang, hướng tấn công của Thiên Kích không còn đâm thẳng mà đã trở thành một đường xéo.

Tôn Tường đương nhiên không sợ kiểu biến chiêu này, cậu ta cũng di chuyển Nhất Diệp Chi Thu, thao tác đỡ đòn bám chặt lấy Thiên Kích, cứ như rằng chưa va chạm nhau thì chưa chịu buông.

Ai ngờ Quân Mạc Tiếu bỗng lướt ngược trở lại, Thiên Kích bị kéo về góc độ ban đầu, thế nhưng cú móc của nó lúc này đã xảy ra.

Tôn Tường muốn đỡ cũng không còn kịp, vội vàng nhảy lùi một bước, Thiên Kích sượt qua mặt Nhất Diệp Chi Thu.

Long Nha!

Ngay lập tức, Ô Thiên Cơ nhanh như chớp rung lên, như rắn độc mà vồ tới.

Chiến mâu đỡ đòn trước người, Nhất Diệp Chi Thu nhảy lùi giữa không trung. Trong nháy mắt, trong đầu Tôn Tường trống rỗng.

Một hit quá ư đơn giản nhưng cậu ta lại bất ngờ không biết phải xử lý thế nào. Hai tay trái phải, một lướt phím, một khiển chuột, đã đứng sững không thể tạo ra bất kì thao tác gì. Sao lại thế này? Sao lại rơi vào tình trạng thế này?

Nhấn Mở Bình Luận