“A, ông là?” Diệp Tu nhìn qua bảng hiệu của quầy hàng, không hề chú ý đến tên người chơi đang bày bán. Lúc này nhìn một cái: Lam Khê Các, Hệ Châu.
“Tui là Hệ Châu, là người của Lam Khê Các.” Hệ Châu cũng tùy tiện giới thiệu một chút, kỳ thực hắn và Quân Mạc Tiếu cũng đã sớm gặp nhau, nhưng bởi vì nghề mục sư này, thì vừa đến đã bị Quân Mạc Tiếu loại khỏi đội đánh phó bản. Giữa hai người chưa từng giao lưu, nên chuyện Quân Mạc Tiếu đã quên hắn hoàn toàn không bất ngờ.
“A, là ông.” Diệp Tu cười nói, “Bán lại cho mấy ông cũng không tồi nha, tiền có ích lợi gì chứ? Vật liệu hiếm xài vĩnh viễn, còn lưu truyền mãi về sau. ”
Hệ Châu vừa nghe cũng cười. Những lời này lưu truyền đã lâu, nhưng hiện tại chẳng mấy ai nói thế, người chơi mới cơ bản không biết được. Có thể thuận miệng nói ra câu này, số năm chơi Vinh Quang ít nhất là năm năm trở lên.
Số năm chơi nhiều, không nhất định phải là tuyển thủ chuyên nghiệp. Kỳ thực người chơi bình thường chung tình rất nhiều, hơn nữa có khá nhiều cao thủ, đều chơi Vinh Quang ngày này qua tháng nọ. Họ không giống tuyển thủ chuyên nghiệp, tuyển thủ chuyên nghiệp khả năng dù cao thấp thế nào cũng sẽ có một ít thiên phú, đại đa số người chơi bình thường chỉ có tư chất thường thường, bọn họ muốn luyện đến một trình độ nhất định, chỉ có thể dùng thời gian để tích lũy kinh nghiệm, luyện kỹ thuật, việc này cũng không hề dễ dàng.
Hệ Châu chính là một người chơi như vậy, chơi Vinh Quang cũng được khoảng bảy năm. Người chơi bảy năm trong giới chuyên nghiệp chiếm nhiều không ít. Mà tên Quân Mạc Tiếu này, Hệ Châu tin rằng hắn ta cũng lão luyện không thua mình.
Hai người đều hiểu rõ Vinh Quang, bắt đầu buôn bán cũng bớt phải vòng vo nhiều lời. Dù sao không ai ăn lời được ai hết.
“Tơ nhện cường lực 40 ngân tệ một cái.” Hệ Châu không nói thêm gì nữa.
“Bớt đùa đi bố, hẳn là 1 kim tệ một cái chớ.” Diệp Tu nói.
“Cái ông nói là giá trong Thần Chi Lĩnh Vực, hơn nữa còn là giá bán lẻ, đây là khu mới, hơn nữa tui đang thu mua số lượng lớn đó.” Hệ Châu từ tốn nói.
“Ở trước mặt hai cụ như tụi mình, khu mới gì đó đều là phù vân, phải theo hiểu biết đám cụ mình mà làm chứ, coi như là vì ông mua, một cái 80 ngân tệ ha.” Diệp Tu nói.
“Tui 40 mua được hàng, sao phải bỏ ra 80 chứ?” Hệ Châu nói.
“Đây chẳng qua là hiện tại, sớm muộn gì ông cũng phải trả 80 ngân tệ mới mua được, coi như là ông đi trước thời đại đi.” Diệp Tu nói.
“Ông cũng thực tế chút đi, đây là khu mới.” Hệ Châu cười nói. Rất hiển nhiên, đây là một người tỉnh táo và tỉ mỉ, Quân Mạc Tiếu thực lực mạnh thế nào, cũng không ảnh hưởng đến sức phán đoán mua bán của hắn, một bước cũng không nhường.
Diệp Tu cũng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là hỏi lại: “Tơ nhện cường lực giá 40 vậy, vậy còn đá mài?” Vật này đáng giá hơn tơ nhện cường lực nhiều. Chỉ BOSS ẩn của phó bản Khe Núi Nhất Tuyến mới có thể rớt ra, mỗi ngày vào phó bản chỉ được có ba lần, nên càng miễn bàn đến tần suất gặp BOSS ẩn. Diệp Tu bọn họ ngày hôm qua khai hoang đã ba lần chưa một lần gặp phải BOSS ẩn.
“20 kim tệ.” Hệ Châu nói.
“Khoảng 35 mới đúng.”
“Khu mới, khu mới.” Hệ Châu nhấn mạnh.
“Ông định 20 30 thì coi thường cái chức cụ của tui quá rồi.” Diệp Tu nói.
“Ha ha, ông có bao nhiêu a?” Hệ Châu hỏi.
“Nếu giá 30 thì bán trước cho ông mười cái.” Diệp Tu nói.
“Mười… Mười cái?” Hệ Châu lấy làm kinh hãi, cũng bởi vì hắn là một người cẩn thận và tỉnh táo, việc này khiến hắn lập tức nghĩ đến một người chơi mới cấp 30 lấy được 10 cái đá mài là chuyện vô cùng thần kỳ. Đây là vật chỉ có thể rơi ra từ BOSS ẩn mà thôi, tuy rằng rơi xuống với tần suất rất cao, nhưng vật liệu hiếm vốn cũng không rơi nhiều thế, thêm tần suất hiện ra lại của con BOSS ẩn nữa. Cân nhắc đến việc này, vật liệu hiếm mới được gắn cho chữ “hiếm”.
Quân Mạc Tiếu hôm qua mới vừa lên cấp 30, việc này Lam Khê Các rất để ý đến. Hai ngày cộng lại, hắn ta nhiều lắm cũng chỉ đi được sáu lần phó bản Khe Núi Nhất Tuyến, coi như gặp phải BOSS ẩn nhiều lần đi, tính luôn việc trúng hợp gặp suốt một loại BOSS ẩn cũng chưa chắc lượm được tới mười cái. Mà khả năng xảy ra việc này không thể nói gần bằng 0, nhưng cũng nhỏ đến mức gần đến vô cực rồi.
“Thế nào?” Diệp Tu hỏi.
“Sao ông có thể có nhiều đá mài như vậy chứ?” Hệ Châu không nghĩ ra, không thể nào chỉ dựa vào mình mình đánh bản, nếu nói là do thu mua được, rồi tìm bọn thu mua y như bọn họ để bán lại thật sự rất không thông minh, kinh nghiệm phong phú của các cụ làm sao mà có thể có lối suy nghĩ ấy. Trừ việc đó, Hệ Châu cũng chỉ có thể nghĩ đến loại hành động giết người cướp của.
“Nếu nhiều hơn 10 cái thì sao?” Diệp Tu lại chỉ cười.
“Ông còn hả?” Hệ Châu kinh ngạc.
“Còn cả đống kìa, nói thẳng ra, so với kho hàng của Lam Khê Các mấy ông chẳng ít hơn bao nhiêu.” Diệp Tu nói.
“Điều này sao có thể…” Hệ Châu vẫn hoài nghi như trước, “Sao ông làm được chứ?”
“Ông cũng đừng quan tâm, ông có muốn mua hay không” Diệp Tu nói.
Trong nhất thời Hệ Châu quả thực đáp không được. Tuy hắn định giá cho thứ đá mài này tương đương thế, nhưng hiện tại trong kế hoạch thu mua của hắn không bao gồm nó. Bấy giờ mà có thứ này thì đều là người chơi cao cấp, một phần trong số đó thuộc các công hội lớn như bọn họ. Công hội lớn chỉ biết thu mua vật liệu, dùng vật liệu, vốn không hề bán ra, giờ còn chưa phải lúc thu mua đá mài.
Hiện tại, Quân Mạc Tiếu đột nhiên hỏi việc này, Hệ Châu cho rằng một người chơi vừa lên cấp 30 thì vận khí tốt lắm cũng chỉ một hai cái, nên không để ý lắm, vậy mà tên Quân Mạc Tiếu thực sự sâu không thể lường, vừa mở miệng đã có ngay 10 cái. Ngoại trừ các công hội được câu lạc bộ làm hậu thuẫn như họ thì chẳng ai có được. Hơn nữa nghe lời Quân Mạc Tiếu bảo, hắn ta còn có hơn 10 cái.
“Ông có tất cả bao nhiêu cái?” Hệ Châu hỏi, hắn cho rằng lúc này không mua được nên mới không liệt vào trong kế hoạch, nhưng sớm muộn cũng phải mua. Lúc này hàng tới tận cửa, hắn cũng không muốn bỏ qua.
“Ba mươi, bốn mươi cái” Diệp Tu nói.
Hệ Châu thiếu chút nữa té ngế. Nếu tên này thật sự có nhiều thế, đúng là tương xứng với Lam Khê Các bọn họ. Trước khi đi thu mua, Hệ Châu đã sắp xếp sơ kho hàng của công hội, nhớ rõ số lượng đá mài trong kho cũng chỉ còn bốn mươi mấy cái mà thôi.
“25 kim tệ, tui mua hết cho.” Hệ Châu nói, một đợt thu mua lớn như vậy về sau cũng không có khả năng tái diễn, một người căn bản cũng không khả năng thu được nhiều vật liệu hiếm đến vậy.
“Tui đâu nói muốn bán toàn bộ đâu? Chỉ bán 10 cái, giá 300 kim tệ thôi.” Diệp Tu nói.
“25 đi.” Hệ Châu cũng không ngại chuyện mua hết hay chỉ mua 10 cái, thu được bao nhiêu thì thu.
“Sau đó tui 29, ông 26, tui 28, ông 27, sau cùng 27,5 chốt giá, 27,5 kim tệ à? Công hội bao bự vậy, mà trả có 25 kim tệ, mất mặt không, 300 đi” Diệp Tu nói.
“Ai lại tính thế.” Hệ Châu nói.
“Ông tỉnh táo thật đấy.” Diệp Tu nói.
“Ha ha, 25 kim tệ là giá công bằng rồi còn gì” Hệ Châu nói.
“Là chính ông không cần nha” Diệp Tu nói, Quân Mạc Tiếu đột nhiên đứng cạnh Hệ Châu.
“Làm gì vậy?” Hệ Châu không khỏi luống cuống, hắn vẫn rất hoài nghi lai lịch đống vật liệu của Quân Mạc Tiếu, đây nhất định không thể nào là do đánh phó bản được. Hệ Châu rốt cuộc nghĩ tới trường hợp đứng ngoài cửa phó bản rồi giết người cướp của. Thế nhưng có thể cướp nhiều như vậy, thì phải sớm tai tiếng vang xa rồi chứ. Hệ Châu cũng đi phó bản Khe Núi Nhất Tuyến hằng ngày, lại chưa từng nghe nói qua…
Lẽ nào, thằng này là tên lưu manh xài hack chỉ cần đứng gần là có thể lột sạch bạn ngay? Người chơi lão luyện kiến thức rộng rãi, suy nghĩ cũng đa dạng. Vinh Quang đã không xuất hiện phần mềm hack bao nhiêu năm rồi, Hệ Châu vẫn nhớ một vài phần mềm hack chuyên ép người giao dịch để cướp đoạt lúc ban đầu.
Nhưng Quân Mạc Tiếu sau khi đứng bên cạnh hắn, liền thao tác, cũng mở một quầy hàng, đồng thời quăng một câu: “Bán lẻ 30 kim tệ một cái nhất định sẽ hết hàng nhanh thôi, rẻ thế ông còn không muốn.”
Nói xong quầy của Quân Mạc Tiếu đã dựng lên, mười cái đá mài bày lên phía trên, mỗi cái 30 kim tệ.
Hệ Châu lập tức ngẩn ra. Ở trong trò chơi, vật liệu cũng có giá thu mua và giá bán lẻ. Giá thu mua hơi thấp, nhưng đấy lại là nguồn tiêu thụ ổn định của người bán, muốn bán thì rất dễ, tìm tới đối tượng rồi cứ thế mà bán đi. Về phần bán lẻ, giá cao hơn cũng chỉ một ít, chỉ khi có nhu cầu thật sự ngưới chơi mới tới mua, có thể bán được hay không, bán trong bao lâu cũng khó nói, cần phải có kiên trì. Đối với người đang cần tiền gấp, hiển nhiên bán lẻ sẽ không đáp ứng kịp.
Bây giờ Quân Mạc Tiếu đang bán lẻ. Ở Thần Chi Lĩnh Vực, giá của vật liệu hiếm khá ổn định, đá mài thường chừng 35-40 kim tệ, giá thu mua xấp xỉ khoảng 30 kim tệ. Diệp Tu chắc giá 30 kim tệ không nhượng bộ, đấy chẳng phải là muốn Hệ Châu quay về khu cũ với mình ư. Kết quả Hệ Châu rất tỉnh táo không đáp ứng, Vì vậy hắn ta lập tức mở quầy bán lẻ luôn.
30 kim tệ, với một khu mới thì đây được xem như giá bán lẻ, một cái giá cần sự kiên trì. Có điều phải chú ý rằng, hiện tại hầu như không ai bán đá mài ở khu 10 cả. Những công hội lớn hiện đang nắm giữ những vật tư ấy cũng sẽ không mượn cơ hội này kiếm tiền. Vì vậy kẻ được lợi là Diệp Tu, bấy giờ hắn ta giống như người chơi có đẳng cấp thuộc vào hàng top, sở hữu một số vật liệu cao cấp độc nhất vô nhị. Nên muốn bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu. Huống chi tên này cũng không gây lũng đoạn thị trường, hắn ta chỉ bán với giá thị trường 30 kim tệ mà thôi.
“Để tui nhớ coi, đang cấp 30, có cái bản vẽ trang bị nào có thể dùng đến đá mài không ta?” Diệp Tu cứ như đang độc thoại một mình.
“Đúng rồi, Trượng Tinh Hồn thì phải? Vũ khí này tăng công kích với kẻ thù chủng loại tinh linh, khá thực dụng, phó bản chỉ rơi mỗi bản vẽ thôi, muốn chế tạo bắt buộc phải dùng đá mài.”
“Uhm, còn có Thập Tự Giá Ma Văn nữa, vũ khí mang thuộc tính ánh sáng, nếu để mục sư sử dụng thì tất cả kỹ năng hệ ánh sáng sẽ được gia tăng, mà hình như cũng rơi mỗi bản vẽ chế tạo thôi, cái này ông nên biết chứ? Ây dà? Mục sư.” Diệp Tu nói.
“A, thấy tên cuồng kiếm sĩ kia tui mới nhớ ra nha, Kiếm Trảm Nham cũng cần đá mài đấy, cậu ta tới rồi, cậu ta muốn mua kìa chà chà, a không phải, là một cuồng kiếm sĩ dùng thái đao, thật đáng tiếc, Kiếm Trảm Nham ơi là Kiếm Trảm Nham, mua đá mài chỗ tui đây có thể rèn nên một thanh Kiếm Trảm Nham đấy.” Diệp Tu lẩm bẩm mãi.
Hệ Châu tỉnh táo cuối cùng cũng có chút không tỉnh táo nữa, những món này quả thực đều là vũ khí tím chỉ rơi bản vẽ trong phó bản, cần thu thập vật liệu rồi nhờ những người chơi có nghề sinh hoạt tương tự chế tạo, đá mài chính là một trong vật liệu để chế tạo nên chúng. 30 kim tệ mà thôi, người dám làm vũ khí tím nhất định sẽ chẳng chút do dự mà mua ngay nhỉ?
Đang nghĩ ngợi, lại thấy một người chơi đã đến trước mặt:: “Ý, ở đây có bán đá mài.”
“Hết bán rồi, tôi mua hết rồi.” Hệ Châu vội vàng nói.