Dịch bởi Lá Mùa ThuCao điểm? Vẫn muốn cướp cao điểm?
Toàn bộ khán giả đều sửng sốt.
Tuy lò thiêu đã bị đóng và Quân Mạc Tiếu đang thủ bên trong, nhưng phía Luân Hồi cử đến tận ba người, một mình Diệp Tu làm sao giữ ải?
Nghi vấn rất nhanh liền được giải đáp. Khán giả vì có góc nhìn Thượng đế nên mới biết Luân Hồi có ba người đang đến, còn Diệp Tu chỉ mới thấy lối ra là vội vàng chạy lùi vào, đâu biết Luân Hồi chơi lớn tới vậy. Thế nên hắn mới ra lệnh cướp cao điểm, mà kỳ thực, quyết định đó cũng không tệ. Ít nhất, hiện tại hắn đang kiểm soát lò thiêu. Đợi phát hiện quân địch đông hơn quân ta, ải này khó giữ, kêu Tô Mộc Tranh bỏ cao điểm vẫn kịp.
Bốn người Hưng Hân đã đến rất gần. Nhận được tin báo của Diệp Tu, Tô Mộc Tranh liền khiển Mộc Vũ Tranh Phong tăng tốc, tách đội chạy về phía nhà kho.
Ở lối ra, ba nhân vật của Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào và Tôn Tường dàn trận bao vây mà mãi chưa thấy con mồi ló dạng.
Vì là tay dài, Nhất Thương Xuyên Vân đứng xa hơn hai người còn lại. Với cự ly cho tầm nhìn bao quát đỉnh ống khói, hắn nhanh chóng phát hiện khói trên cao đang thưa dần.
"Tắt." Hắn lập tức chat lên.
Mọi người đều hiểu ý: Lò thiêu đã bị tắt.
Tắt lò thiêu tức là cướp cao điểm, mà lúc này Luân Hồi không nhắm đến cao điểm nên cũng không lập kế hoạch xử lý tương ứng.
"Vào!" Giang Ba Đào chat.
Tôn Tường cho Nhất Diệp Chi Thu đi trước mở đường, Vô Lãng của Giang Ba Đào theo sau, Nhất Thương Xuyên Vân của Chu Trạch Khải đoạn hậu. Ba người không tản ra mà tập trung tiến vào nhà kho.
Một trái, một phải!
Hành động của Nhất Diệp Chi Thu và Vô Lãng vừa nhanh vừa ăn khớp, hiển nhiên đã quen thuộc với địa hình bên trong kho hàng. Tách sang hai cánh, mỗi người rà soát núi rác thải mỗi bên nhưng vẫn chưa thấy mục tiêu cần tìm.
"Vào!" Giang Ba Đào lại chat.
Ba nhân vật bỏ đội hình và tiến lên theo ba hướng khác biệt. Họ đi rón rén không để phát sinh tiếng động, từng bước tiếp cận lò thiêu. Đi được nửa đường, Nhất Thương Xuyên Vân của Chu Trạch Khải đột nhiên đạp đống rác thải gần đó nhảy lên. Chỉ với mấy cú nhún mình, hắn đã đứng trên phần chóp núi rác. Rảo mắt nhìn, hắn liền trông thấy Quân Mạc Tiếu núp bên dưới.
Đoàng đoàng đoàng!
Ấy thế nhưng Ô Thiên Cơ của Quân Mạc Tiếu lại phun lửa trước. Góc nhìn của hắn gần như giữ yên tại chóp núi rác, chỉ chờ đối thủ xuất hiện là bắn.
Chu Trạch Khải phản ứng siêu nhanh, Nhất Thương Xuyên Vân vội vàng lăn về phía sau, biến mất khỏi tầm nhìn của Quân Mạc Tiếu. Pháo Chống Tăng bay tới và nổ tung trên núi rác vốn tạo thành từ ve chai vụn vặt. Ba vụ nổ liên tiếp làm rác thải văng tán loạn, rào rào rơi xuống ồn ã như mưa.
Sau cú lăn né pháo, Nhất Thương Xuyên Vân lăn thêm hai cú ngược lên phía trước, cúi người nằm rạp, vạt áo măng tô trải dài trên đống rác làm ai thấy cũng phải xót dùm.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Cặp súng đôi của Nhất Thương Xuyên Vân giương lên, nòng súng nhắm thẳng vào Quân Mạc Tiếu, xả đạn điên cuồng. Nhưng Quân Mạc Tiếu đã không còn ở đó, đạn chỉ bắn trúng rác thải làm chúng càng thêm tơi tả.
Pha trao đổi hỏa lực chớp nhoáng đã thu hút sự chú ý của Tôn Tường và Giang Ba Đào. Chu Trạch Khải vừa giáng trả vừa báo tọa độ, hai người lập tức có kế hoạch, chia nhau luồn lách qua những núi rác hòng phong tỏa đường chạy của Quân Mạc Tiếu.
"Mất!" Mục tiêu mất tích, Chu Trạch Khải vội báo tin ngay. Tôn Tường và Giang Ba Đào bèn chậm lại, gia tăng đề phòng. Quân Mạc Tiếu sẽ xuất hiện từ góc nào đây?
Không ít khán giả trong nhà thi đấu cũng sốt ruột dù đang có góc nhìn Thượng đế. Hình chiếu 3D của kho hàng được xử lý xuyên thấu 50%, nhưng những núi rác thải thì không thể vì sẽ tạo nên hiệu ứng chất chồng gây rối mắt, điều này đã qua kiểm nghiệm thực tiễn.
Do vậy, chỉ một số khán giả mới thấy chỗ núp lùm của Quân Mạc Tiếu. Những ai không thấy thì phải tìm trên màn hình điện tử rồi ướm vào hình chiếu 3D so sánh. So sánh xong, fan Luân Hồi hốt hoảng! Quân Mạc Tiếu đang núp trên tuyến đường Nhất Diệp Chi Thu chọn đi, Nhất Diệp Chi Thu sắp bị úp sọt!
Bất ngờ thay, Nhất Diệp Chi Thu còn cách vị trí Quân Mạc Tiếu khoảng hai bước thì đột nhiên dừng hẳn. Cùng lúc, Vô Lãng ở đầu bên kia bỗng lao vọt lên.
Va chạm!
Đoàng đoàng!
Súng vang, người đang chực chờ là Diệp Tu vẫn phản ứng nhanh hơn. Vừa thoáng thấy Vô Lãng, hắn nhả liền hai phát đạn.
Khước Tà trong tay Nhất Diệp Chi Thu cũng đã đâm tới giữa tiếng đì đùng.
Nộ Long Xuyên Tâm!
Chiến mâu đâm xuyên núi rác mà chẳng giảm đi nửa phần lực.
Bên kia, Diệp Tu lại được chính bản thân mình cứu rỗi. Khi bắn hai phát về phía Vô Lãng, để đề phòng đối phương phản kích, Quân Mạc Tiếu đã thuận thế lăn ra sau. May nhờ ý thức phòng bị rất tốt này, hắn vừa khéo né luôn Nộ Long Xuyên Tâm. Nhìn mũi chiến mâu quen thuộc đâm ra từ rác thải, Diệp Tu cũng phải thầm tạ ơn trời đất vì không ngờ có người đang ở gần sát bên mình.
Nhất Thương Xuyên Vân, Vô Lãng, Nhất Diệp Chi Thu.
Tận ba người? Hay là bốn? Năm luôn không? Trị liệu không thể di chuyển quá nhanh, thế thì người thứ năm cũng là tay đấm? Đội hình full tấn công chỉ để nhắm vào cao điểm, có hơi quá mức cần thiết. Chỉ ba người thôi là đủ khỏe. Nếu cho Diệp Tu bố trí, hắn sẽ phái một nhóm hai người đi trước, để hai người bảo vệ trị liệu theo sau, mà bây giờ Luân Hồi thì...
"Ba người trong kho, chặn giết trị liệu!" Diệp Tu lập tức chat lên.
Tám chữ này cần khả năng lý giải nhất định.
Chặn giết trị liệu ở đâu? Muốn suy luận, phải bắt đầu từ ba người Luân Hồi trong kho. Hưng Hân gần với kho hàng hơn Luân Hồi, thế mà ba người Luân Hồi lại đến trước, vì sao? Vì họ bỏ rơi trị liệu. Cho nên trị liệu đang lẹt đẹt phía sau, trên đường từ điểm spawn của Luân Hồi chạy tới kho hàng. Trong hai người, một là trị liệu, một là vệ sĩ. Vệ sĩ là ai?
"110." Diệp Tu tiếp tục gửi tin.
Hai số 1: Nhất Thương Xuyên Vân và Nhất Diệp Chi Thu.
Một số 0: Vô Lãng.
Thông tin đã đầy đủ, vệ sĩ bên cạnh trị liệu chính là Lữ Bạc Viễn hoặc Đỗ Minh. Bất kể người nào, trị liệu của Hưng Hân cũng tuyệt đối an toàn, không có khả năng bị đâm lén. Hưng Hân có thể tạm thời yên tâm.
Phương Duệ và Kiều Nhất Phàm bèn tăng tốc cho Hải Vô Lượng và Một Tấc Tro. Mộc Vũ Tranh Phong tách đội trước, lúc này đã tiếp cận khu nhà kho. Tuy mệnh lệnh gần nhất của Diệp Tu là cướp cao điểm, nhưng một khi xác định Luân Hồi có tận ba người tiên phong, cao điểm sẽ không có lợi cho chiến cuộc bị che khuất bên dưới. Muốn chặn giết trị liệu đang chạy tới thì ống khói lại không đủ cao, nên Tô Mộc Tranh dứt khoát bỏ cao điểm, mượn sức giật mạnh mẽ của pháo cầm tay nhảy thẳng lên nóc kho hàng 3 mét, lao băng băng về phía lối ra.
Đây là chỗ cần tùy cơ ứng biến của tướng trong thực chiến. Mệnh lệnh mới truyền xuống, nhưng nếu không còn thích hợp do diễn biến thay đổi, tuyển thủ sẽ tự quyết và hành động theo nhận định riêng.
Trong kho hàng, một mình Diệp Tu đang đối đầu với Big Three Luân Hồi, đương nhiên không thể xông pha trực diện. May mắn né khỏi hit Nộ Long Xuyên Tâm của Nhất Diệp Chi Thu, hắn vừa báo tin và ra lệnh cho Hưng Hân, vừa ném lựu đạn vào góc khuất sau núi rác thải.
Góc nhìn bị rác thải choán mất, Tôn Tường không phát hiện quả lựu đạn. Nộ Long Xuyên Tâm không trúng là điều bất ngờ, cậu bèn khiển Nhất Diệp Chi Thu chạy vòng qua. Trong khi đó, Giang Ba Đào bên kia lại thấy rất rõ mọi việc.
"Né!"
Ba thứ đồng thời chạm đích: Dòng chat, quả lựu đạn, và bàn chân phải của Nhất Diệp Chi Thu.
Ầm!
Lựu đạn nổ cùng lúc Tôn Tường nhìn thấy lời nhắc của Giang Ba Đào, cậu làm sao né kịp? Nhất Diệp Chi Thu bị sóng khí từ vụ nổ hất lùi, Vô Lãng lao lên nhưng Quân Mạc Tiếu đã trốn vào sau núi rác.
Đi chủ yếu theo đường Kiếm Sóng, Vô Lãng của Giang Ba Đào vẫn học ít Trận Sóng phòng thân. Hắn dừng bước, tay vung đoản kiếm Thiên Liên, đang chuẩn bị ngâm xướng thì Quân Mạc Tiếu đột nhiên ló ra. Đoán được Vô Lãng sẽ phóng Trận Sóng tại thời điểm này, hắn cố ý canh me phá hoại.
Nhưng Giang Ba Đào cười thầm.
Anh đoán được tôi, tôi lẽ nào không đoán được anh?
Đoản kiếm Thiên Liên, chém!
Ngạc nhiên thay, Vô Lãng không hề ngâm xướng Trận Sóng mà chỉ đang gồng Quỷ Trảm.
Linh hồn quỷ dữ theo luồng sáng tím bổ xuống, ma sát với không khí tạo nên những tiếng lốp bốp vang vọng. Nhưng nhát kiếm này không nhắm vào nửa thân người ló ra của Quân Mạc Tiếu mà lệch sang phải ba phần, chém vào một núi rác thải khác.
Thấy vậy, Diệp Tu hết dám tung chiêu. Hắn vội khiển Quân Mạc Tiếu nhảy lùi thật xa. Quỷ Trảm chém thẳng xuống, núi rác thải ào ào sụp đổ. Nếu không nhanh chân, Quân Mạc Tiếu đã bị rác rưởi chôn vùi.
"Xảo trá!" Quay người bỏ chạy, hắn không quên để lại lời mắng.
Câu này một mặt là xỏ xiên Giang Ba Đào, mặt khác còn để báo cho đồng đội biết mình vẫn ổn. Nếu không ổn, ắt hẳn khi có cơ hội gõ chữ, Diệp Tu đã phải kêu cứu chứ không rảnh tay mà mắng đối thủ.
Trong quá trình tháo chạy, cơ thể Quân Mạc Tiếu luôn được Diệp Tu tận lực đè sát mặt đất. Lối di chuyển lăn lê bò toài này trông quen quen... Chẳng phải trick chơi zâm của Phương Duệ đó sao?
"Rốt cuộc tên này còn cái gì không biết làm hả?" Theo dõi trận đấu bên ngoài, Trương Giai Lạc không khỏi thổn thức. Quen nhau đã chín năm ròng, hắn sớm biết "Sách giáo khoa Vinh Quang" không phải là cái danh hão. Vô số kỹ thuật và đấu pháp trong Vinh Quang đến từ Diệp Tu, nhưng không phải tất cả, chẳng hạn như đấu pháp Bách Hoa của Trương Giai Lạc hoặc đấu pháp chơi zâm của Phương Duệ. Là thương hiệu riêng của người sáng chế, chúng vẫn có thể được học và sử dụng bởi các tuyển thủ cùng nghề. Cơ mà Diệp Tu ngày xưa rõ ràng là pháp sư chiến đấu, chẳng phải chuyên gia đạn dược cũng chẳng phải đạo tặc, hắn vẫn xài chiêu giữ nhà của người ta như đúng rồi, còn tìm tòi những điểm thiếu sót để xử lý ngược người ta. Đáng ghét đến không thể đáng ghét hơn!
"Ba người cũng không tóm nổi, đánh cái quần gì nữa?" Hoàng Thiếu Thiên nói thẳng ra miệng. Cả group chat tuyển thủ chuyên nghiệp cùng dậy sóng như chạm phải nọc.