Dịch bởi Lá Mùa ThuGiữa quảng trường Văn Hóa, một trong các trung tâm thương mại lớn nhất thành phố S, màn hình lộ thiên khổng lồ treo trên tòa nhà phía Bắc đồ sộ hơn hẳn mọi màn hình điện tử trong tất cả các nhà thi đấu. Tọa lạc nơi phồn hoa mang ý nghĩa biểu tượng của cả thành phố, lúc này nó đang phát lại những pha highlight trong trận Luân Hồi vs Hưng Hân tối qua.
Nếu là mười năm trước, chuyện này chỉ có trong tưởng tượng. Mười năm trước eSports cũng có những phát triển nhất định, nhưng chưa hot đến mức trở thành mối quan tâm chính của cả cộng đồng. Thế mà hôm nay, clip highlight của tổng chung kết giải đấu Vinh Quang lại được chiếu trên màn hình quảng trường trung tâm, chiến đội Luân Hồi quả nhiên đã là niềm tự hào của thành phố S. Bởi vì có Luân Hồi, trận chung kết giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp mới thu hút lượng lớn người theo dõi ở thành phố S.
Quảng trường đông nghìn nghịt, có người đứng lại xem một lúc lâu, cũng có người liếc phát rồi đi tiếp. Hoặc thực sự quan tâm giải đấu, hoặc vẫn chưa chịu đón nhận, nhưng nếu một ai nói với bạn rằng họ chẳng biết mô tê gì, chắc chắn người này sẽ bị chế giễu.
Vinh Quang đã không còn là vinh quang cá nhân của tuyển thủ, chiến đội hay fan. Nó đã trở thành vinh quang của cả một thành phố, mà tuyển thủ và chiến đội là nơi gửi gắm lòng tin, thứ lòng tin chỉ tăng thêm từng ngày chứ chưa từng giảm bớt mảy may.
"Tiếc ghê, hôm qua mà thắng là mình ba cúp liên tục rồi!"
Đường Nhu nghe thanh niên đứng phía trước cô nói.
"Lại chẳng?" Người đứng cạnh anh ta tỏ ý tán thành.
Đường Nhu đã đứng đây một lúc lâu, chứng kiến hai người này từ không quen biết đến bắt chuyện và rồi thảo luận hăng say, tất cả chỉ vì vô tình đứng gần nhau, xem clip Vinh Quang chiếu trên quảng trường.
Cô nghe câu chuyện của họ, biết họ không phải người chơi Vinh Quang. Họ nói toàn những điều lơ ngơ, kiến thức Vinh Quang nửa hiểu nửa không, hầu hết là những lời được truyền bá trên mạng. Thế nhưng từ đầu đến cuối, họ chỉ dùng duy nhất một xưng hô: Mình.
Hai con người vốn chẳng hề chơi Vinh Quang nhưng lại quan tâm trận đấu, đặt bản thân vào cùng một phe với đội chủ nhà, khấp khởi hi vọng chiếc cúp vô địch về với thành phố mình. Đây là minh chứng rõ rệt nhất cho sức ảnh hưởng tăng vọt về cả chất lẫn lượng của Vinh Quang.
Đường Nhu mỉm cười.
Tuy hai thanh niên trước mặt là phe đối địch, cô lại rất hiểu tâm trạng của họ. Bởi vì, bản thân Đường Nhu cũng từng là một người qua đường. Ban đầu, cô chẳng cảm thấy cái trò Vinh Quang này có gì thú vị. Cô chỉ muốn mình mạnh mẽ hơn để đánh bại gã đàn ông thắng cô liên tục mười ván kia.
Nhưng hôm nay...
Hôm nay Đường Nhu đã gạt bỏ chuyện cũ trong lòng. Mục tiêu mà cô truy cầu đã thay đổi.
Như tất cả mọi tuyển thủ chuyên nghiệp, giờ đây cô khát vọng thắng lợi, khát vọng quán quân.
Phải chăng vì Đường Nhu quá hiếu thắng?
Cũng có thể, nhưng nếu đơn thuần chỉ là hiếu thắng, ánh mắt Đường Nhu sẽ mãi mãi không thể vượt qua cái ngưỡng mang tên Diệp Tu. Mà sự thật là hiện tại, những khi nghĩ đến Diệp Tu, đầu cô chỉ còn tìm tòi cách phối hợp với hắn để cùng đạt được thắng lợi.
Cho nên đó không hoàn toàn là hiếu thắng. Có một thứ tinh thần rất khác đã lặng lẽ đâm chồi nảy lộc trong trái tim cô từng ngày. Cô không còn chiến đấu vì ham thích cá nhân, đôi vai cô nay đã cảm nhận sức nặng từ đồng đội và fan, từ lòng kiêu hãnh hệt như hai người đang đứng. Họ không hiểu bất kỳ điều gì về Vinh Quang, nhưng họ đón nhận game như danh dự của chính mình.
Hiệp vừa rồi Đường Nhu ko được lên sân, quả thật rất tiếc nuối. Nhưng Hưng Hân cuối cùng đã thắng, mới là quan trọng hơn tất thảy.
Đó là suy nghĩ thực tâm của Đường Nhu, xuất phát từ tận đáy lòng.
"Cúp vô địch là của bọn này!" Cô bất chợt hét lên, và quay lưng đi trước khi vô số ánh mắt đổ về.
Mọi người đều sửng sốt. Màn hình khổng lồ phía trên đang chiếu lại những pha cực kỳ đẹp mắt, nhưng nói thật, người thành phố S rất ức chế khi xem, vì chiến thắng tối qua không dành cho họ. Chiếu lại thì có ích gì ngoài việc tôn vinh Hưng Hân? Tuy hướng ánh mắt lên màn hình, nhưng lòng họ đã sớm mơ về trận chiến kế tiếp. Họ không chờ nổi! Họ phải chiến thắng, họ phải là quán quân!
Cúp vô địch là của bọn này!
Đường Nhu gần như đã nói lên tiếng lòng của tất cả những người xung quanh. Họ giật mình khi cô đột ngột hét lên, nhưng lại rất nhanh cảm thấu tinh thần truyền tải.
"Đúng, cúp vô địch là của bọn này!" Có người lập tức gào lớn và được ủng hộ bởi càng lúc càng nhiều người khác. Trên quảng trường Văn Hóa, bất kể là người chơi Vinh Quang hay kẻ qua đường, chỉ cần quan tâm giải đấu, tất cả cùng dừng lại và hòa nhịp trong câu slogan biểu lộ niềm kỳ vọng lớn lao đang thắp cháy cuồng nhiệt.
Nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của cô gái tóc ngắn đã mất hút trong biển người, vài tay khán giả kỳ cựu thường xuyên theo dõi giải đấu Vinh Quang bất chợt đớ lưỡi.
"Nhỏ đó... là Đường Nhu của Hưng Hân mà?" Có người cất tiếng.
"Đường Nhu? Vua tân binh năm nay ấy hả?"
"Đường Nhu? Kêu một chấp ba không thì giải nghệ, cuối cùng nuốt lời ấy hả?"
"Đường Nhu? Cô em siêu đẹp ấy hả?"
Bao nhiêu ánh mắt dồn dập nhìn theo bóng dáng xa dần, mấy tay kỳ cựu này dám đảm bảo rằng cô gái vừa rồi hét lên chính là Đường Nhu.
"Ủa vậy... Ý ẻm là..." Có người sực nhận ra vấn đề.
"Ý ẻm là Hưng Hân chứ không phải Luân Hồi?" Người thứ hai trợn mắt.
Lúc này trên quảng trường Văn Hóa đã có một biển người cùng nhau hô to "Cúp vô địch là của bọn này!" dưới sự lan tỏa nhiệt huyết. Nhóm người ít ỏi hiểu được "bọn này" là Hưng Hân càng nghe càng ức chế, nhưng làm sao giải thích với đám đông?
Ơ mà giải thích để làm gì? Chỉ có Hưng Hân mới được dùng "bọn này" chắc? Đường Nhu hô "bọn này" của Đường Nhu, tụi mình hô "bọn này" của tụi mình. Là Hưng Hân hay Luân Hồi, trong lòng mỗi người đều hiểu rất rõ.
Vì thế, nhóm fan ruột Luân Hồi không xoắn quẩy nữa. Biến sai thành đúng, họ phấn khích gia nhập đoàn người hú hét: "Cúp vô địch là của bọn này!"
Bỏ lại tiếng hô càng lúc càng to sau lưng, Đường Nhu đi không ngoảnh đầu, một đường ung dung về thẳng khách sạn.
Cô lên lầu, nhìn thấy Diệp Tu đang ngậm điếu thuốc thả bộ trên hành lang. Hắn vẫy tay chào cô, thuận miệng hỏi: "Đi đâu đó?"
"Ra ngoài dạo quanh thôi." Đường Nhu trả lời.
"Ờ, ngày mai cố lên nha!" Một lời động viên nhạt toẹt đến từ Diệp Tu.
"Ngày mai?" Ai ngờ lại bị Đường Nhu soi lỗi.
"Ngày kia cố gấp đôi." Diệp Tu chẳng chút ngại ngùng.
"Ha ha." Đường Nhu chỉ cười không nói. Cô chợt phát hiện Diệp Tu không đi về phòng.
"Anh định đi đâu?" Cô hiếu kỳ hỏi.
"Mấy thằng nhóc xin tư liệu, anh đem cho tụi nó." Diệp Tu nói.
Ngoại trừ Ngụy Sâm, đội viên Hưng Hân đều bị Diệp Tu gọi là nhóc ranh, Đường Nhu không biết hắn đang chỉ ai, nhưng nhìn thì thấy hắn bước vào phòng La Tập.
Đường Nhu tò mò vào chung, thấy có La Tập, Kiều Nhất Phàm và An Văn Dật bên trong. Ba cậu trai, vây quanh một màn hình máy tính.
"Đây." Diệp Tu đưa sang một chiếc usb.
La Tập nhanh nhẹn nhận lấy, cắm vào máy và tìm ngay đến file cần thiết. Cậu click mở file, đối chiếu với các file khác mở sẵn và quyển sổ viết viết vẽ vẽ đầy ắp, bắt đầu giải thích gì đó với An Văn Dật và Kiều Nhất Phàm.
Diệp Tu đứng một bên, khoanh tay ngậm thuốc lá nghe có vẻ rất nhập tâm.
Mà Đường Nhu thì cười thầm.
Cô đoán mình còn hiểu những gì La Tập đang nói hơn là Diệp Tu, bởi cậu nhóc lại đang dùng xác suất thống kê trong toán học để phân tích Vinh Quang. Cách phân tích của cậu quá chi tiết, nào là công thức nào là suy luận, An Văn Dật và Kiều Nhất Phàm nghe mà thộn mặt. Diệp Tu cũng chịu hết nổi, đưa tay chỉ vào màn hình của La Tập: "Em để ý chỗ này."
Đường Nhu giật mình.
Chỗ Diệp Tu chỉ vào là đoạn dùng phép biến đổi Fourier chuyển hóa hàm mật độ xác suất thành hàm đặc trưng. Nghe ghê không? Vậy mà Diệp Tu hiểu? Bản thân Đường Nhu cũng chỉ biết nó gọi là gì thôi đấy.
Diệp Tu nói xong một câu rồi quay lưng định đi khỏi phòng, chợt bắt gặp ánh mắt tròn xoe của Đường Nhu.
"Dạy cho em thêm bài học." Đi ngang cô, hắn nói: "Không chỉ là đối thủ, cả đồng đội cũng không nên đánh giá thấp!"
Hắn không dừng bước, để lại Đường Nhu đưa mắt nhìn theo với sự kinh ngạc tột cùng, mà La Tập sau lưng thì cất tiếng hỏi: "Chỗ này sao ạ?"
Tiếng Diệp Tu văng vẳng ngoài cửa: "Bị dính bẩn."
"À à!" La Tập vội vàng lấy vải lau kính ra chà xát màn hình.