Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Toàn Chức Cao Thủ - Diệp Tu

Dịch bởi Lá Mùa Thu

Hải Vô Lượng không làm gì khác ngoài đi loanh quanh điểm spawn, có thể thấy rõ ý định ôm cây đợi thỏ. Trong khi đó, Nhất Thương Xuyên Vân nhanh chóng vượt nửa bản đồ và bắt đầu chú ý địa hình hai bên. Tuy Hải Vô Lượng không có khả năng leo núi như ninja, nhưng trên vách đá có không ít chỗ mượn lực, việc leo lên đỉnh núi chỉ hơi khó khăn đôi chút chứ không phải không thể với các nghề khác.

Nhất Thương Xuyên Vân vùn vụt lao đi bỏ lại vách đá sau lưng. Việc vừa chạy vừa quan sát không làm giảm tốc độ của hắn. Cặp súng trên tay đã giơ lên, chĩa về phía trước với sát khí bừng bừng bất kể mục tiêu chưa lọt vào tầm mắt.

Khán giả với góc nhìn Thượng đế bên ngoài đều biết Chu Trạch Khải đang phí công vô ích. Phương Duệ chẳng hề rời khỏi điểm spawn, hắn có đề phòng đến đâu cũng không cần thiết. Khí thế của Chu Trạch Khải vì thế mà bớt lửa phần nào trong mắt mọi người.

Tiếp cận, không ngừng tiếp cận.

Một tuyển thủ ở trình Phương Duệ chắc chắn sẽ tính được thời gian Chu Trạch Khải tìm đến mình. Lúc này, Hải Vô Lượng mới bắt đầu rục rịch. Hắn men theo vách núi bên trái mà lùi về sau, tới sát khu vực cấm mới dừng bước.

Sau đó, hơi co người thành một tư thế nửa ngồi nửa quỳ.

Gì đây?

Mọi người khó hiểu.

Tư thế này đâu thể giấu mình? Hắn định gây cười cho khán giả đấy sao?

Để tìm hiểu ý đồ của Phương Duệ, tổ ghi hình bèn cắt thêm một góc nhìn riêng biệt hướng về điểm spawn. Quả nhiên cả cơ thể Hải Vô Lượng lộ rõ, trông phát thấy ngay.

Có khán giả bật cười vì hành động điên khùng vừa thấy.

Tổ ghi hình bèn kéo góc nhìn ra xa một chút. Đến khoảng cách nhất định, mọi người bất ngờ phát hiện tên Hải Vô Lượng đang nửa ngồi nửa quỳ kia dần dần biến mất tăm.

Vấn đề của góc độ.

Tất cả đã quá rõ. Vì vách đá gồ ghề, góc nhìn từ hướng đối diện gặp nhiều trở ngại nên đã che khuất Hải Vô Lượng. Nhưng chỉ vậy thôi mà tưởng có thể thoát khỏi tầm mắt Nhất Thương Xuyên Vân? Hắn quá ngây thơ chăng, khi cho rằng Nhất Thương Xuyên Vân không biết tiến thêm một bước?

Như nhấn mạnh điều này, tổ ghi hình điều chỉnh góc nhìn tới lui mấy lần để khán giả thấy Hải Vô Lượng lúc thì khuất góc, lúc thì hiện ra. Sau đó họ tiếp tục kéo góc nhìn, càng lúc càng xa đến mức khó hiểu, mãi mới dừng lại và đổi góc quay từ trên xuống để zoom vào khoảng cách hiện tại.

Fan lập tức nhận ra đây chính là tầm bắn của Nhất Thương Xuyên Vân. Nói cách khác, chỉ cần đến được điểm này, Nhất Thương Xuyên Vân có thể bắt đầu tấn công. Mỗi tội, Hải Vô Lượng sẽ không nằm trong góc nhìn, trừ phi Nhất Thương Xuyên Vân ý thức rằng hắn đang ở đó và tự đổi hướng di chuyển để lấy mục tiêu.

Camera dò một hồi, cắt ra một đường ranh giới giữa hẻm núi. Bước qua ranh giới này, mọi vị trí đều cho phép Nhất Thương Xuyên Vân nhìn thấy Hải Vô Lượng, chỉ là phải xem hắn chọn di chuyển theo hướng bên trái hay bên phải. Nếu sang trái, hắn có thể phát hiện Hải Vô Lượng từ xa, nếu sang phải thì gần hơn chút. Song, kể cả trong trường hợp tệ nhất bên phải, Nhất Thương Xuyên Vân cũng cách Hải Vô Lượng tận mười bước, một cự ly không đến nỗi bất lợi cho thiện xạ, nếu không muốn nói là rất hợp lý để bắt đầu tấn công.

Rốt cuộc Phương Duệ đang nghĩ gì? Chẳng lẽ hắn hi vọng Nhất Thương Xuyên Vân sẽ không bước qua lằn ranh kia, không nhìn thấy ai và rồi quay đầu vì sợ bị úp sọt, đưa lưng cho hắn bất ngờ ra tay?

Ừm...

Cũng không phải không thể.

Góc núi mà Hải Vô Lượng đang ngồi rất kín đáo, người nấp trong đó dễ nảy sinh ảo tưởng rằng không ai thấy được mình. Nếu Phương Duệ nghĩ vậy cũng không có gì lạ.

Kết quả sẽ ra sao?

Giữa bao quan ngại, Nhất Thương Xuyên Vân xuất hiện.

Lao đi băng băng chỉ để thấy một mảnh đất trống trơn, hắn khựng lại rõ rệt. Quét góc nhìn khắp các phía và cả sau lưng, hắn dần thả chậm tốc độ trong nỗi bất an tăng cao của khán giả bên ngoài.

Đi tiếp đi!

Fan Luân Hồi âm thầm gào thét, có người còn kêu thành tiếng. Mọi ánh mắt tập trung về đường ranh giới được tô đậm bởi tổ ghi hình. Nhất Thương Xuyên Vân trong game chắc chắn không nhìn thấy, nhưng bước chân hắn đang tiến đến gần.

Đi tiếp đi!

Đi tiếp đi!

Đi tiếp đi!

Tiếng gào thét trong nhà thi đấu càng lúc càng đều và to. Ấy thế mà Nhất Thương Xuyên Vân như muốn đối nghịch với mong mỏi của fan, mỗi tiếng hét vang lên là một lần hắn chậm lại. Fan càng sốt ruột, hắn càng tỏ thái độ như sắp quay đầu.

Đừng, đi tiếp đi!

Vô số người vì quá căng thẳng mà lạc giọng.

Đúng vào lúc này, Chu Trạch Khải như đột nhiên bừng tỉnh.

Nhất Thương Xuyên Vân không quay đầu, hắn tăng tốc tiến về phía trước.

Vượt qua đường ranh giới!

Không chỉ một bước, mà hai bước, ba bước và nhiều hơn nữa, hắn chạy một mạch đến khi thấy Hải Vô Lượng trong góc nhìn. Hai cánh tay giơ cao, nòng súng đôi vững vàng nhắm vào mục tiêu.

Woa!!!

Những tiếng hoan hô vỡ òa. Đội trưởng của chúng ta, át chủ bài của chúng ta, quả nhiên chưa từng gây thất vọng!

Thả chậm tốc độ là vì hắn do dự ư? Không hề. Hắn luôn một lòng hướng về phía trước, việc giảm tốc chẳng qua để dụ đối phương tính toán sai nhịp. Là tuyển thủ cùng mùa, Chu Trạch Khải quá hiểu Phương Duệ. Kể cả khi không nhìn thấy, hắn vẫn đoán được Phương Duệ đang núp đâu đó chờ úp sọt mình.

Giảm tốc rồi lại tăng tốc, Chu Trạch Khải đưa cả đôi bên vào thế bất ngờ. Hắn chọn cách va chạm đột ngột, phản ứng của ai nhạy hơn thì thắng.

Súng vang, lửa cháy!

Hải Vô Lượng cũng đã lao ra. Chờ đợi từ sớm, Phương Duệ quả nhiên thủ sẵn tâm lý, không bị trick của Chu Trạch Khải làm rối tinh thần.

Đạn bay khỏi nòng cùng những tia lửa tung tóe, nhưng không đi kèm tiếng da thịt bị xuyên thủng. Bàn tay Hải Vô Lượng giơ trước người, giữ một chiếc Khiên Sóng Khí ngăn cản toàn bộ đợt đạn đầu tiên.

Đoàng đoàng đoàng đoàng!

Hai nòng súng tiếp tục nhả lửa.

Khiên Sóng Khí chưa nát, nhưng vì diện tích quá nhỏ, nó không thể bảo vệ toàn thân như Ô Thiên Cơ của Quân Mạc Tiếu. Ngoài ra, một điểm yếu khác của Khiên Sóng Khí là không thể di chuyển sau khi hình thành.

Lăn mình!

Hải Vô Lượng cố dùng thao tác né đạn, nhưng vị trí đang đứng hơi bất tiện. Bên cạnh là khu vực cấm, không gian lựa chọn vô cùng ít ỏi cho hắn.

Phụt phụt phụt!

Có tiếng đạn găm vào thịt. Khoảng cách quá gần và vị trí bất lợi, Hải Vô Lượng tránh chỗ này lại trúng chỗ kia. Tuy vậy, thao tác lăn mình vẫn hoàn thành khi lực bắn của Nhất Thương Xuyên Vân dường như không tác động đến hắn.

Xương Cốt Sắt Thép!

Rõ ràng đã bật buff ngay từ đầu, Hải Vô Lượng vẫn ra vẻ người đàn ông yếu đuối. Một mặt giảm thiểu sát thương, mặt khác là muốn che giấu kỹ năng trong tay, một thủ đoạn quá quen thuộc của tên khí công sư vốn xuất thân từ đạo tặc.

Đạn Sóng Khí!

Bay ra từ Hải Vô Lượng, bắn thẳng vào mặt Nhất Thương Xuyên Vân.

Song, điều khán giả quan tâm lúc này lại không phải hai tướng Hưng Hân và Luân Hồi, mà là một thứ khác.

Giữa khu vực quân sự, NPC đã spawn!

Muôn vàn kỹ năng từ đủ loại nghề: lửa đạn, phép thuật, lời nguyền, kình khí, thi nhau tuôn trào sau tấm bảng cảnh báo. Xung Phong của kị sĩ và Đâm Xung Phong của cuồng kiếm sĩ dẫn đầu đoàn quân nghìn nghịt như lũ từ trong túa ra.

Sự kiện bản đồ ngẫu nhiên?

Ngẫu nhiên gì khéo thế?

Hình chiếu 3D và camera cùng lúc zoom sang điểm spawn Luân Hồi, phát hiện khu vực quân sự bên kia vẫn đóng cửa im lìm. Đây là một sự cố khác với thiết lập! Chẳng lẽ hai tướng đánh nhau gần vùng quân sự đã kích hoạt NPC? Vậy cũng được sao?

Khán giả và hội tuyển thủ chuyên nghiệp vắt óc suy nghĩ trong lúc tổ ghi hình truy tìm nguyên nhân vụ việc qua các cảnh quay trước đó. Chẳng mấy chốc, màn hình điện tử và khung hình tivi đều zoom vào một cảnh: Hải Vô Lượng trước lúc va chạm Nhất Thương Xuyên Vân.

Bàn tay hắn ngưng tụ Khiên Sóng Khí, đôi chân hắn đang lao ra. Nhưng bước đầu tiên, hắn đã giẫm vào "khu vực quân sự, tự ý xâm nhập giết không tha."

"Giết không tha", NPC hiển nhiên đang thực hiện điều đó. Thiết lập game vốn rất logic và cứng nhắc, một con người hay một bàn chân đều tính là "tự ý xâm nhập".

Bàn chân của Hải Vô Lượng đã triệu hồi NPC. Họ tấn công Hải Vô Lượng là chính, nhưng không hề có ý định tha cho Nhất Thương Xuyên Vân. Chiến trường thế là từ số hai biến thành số nhiều.

Hỡi bàn chân gây nên loạn thế, mi xuất phát từ cố ý hay vô tình?
Nhấn Mở Bình Luận