Đương nhiên là lần này Xuân Dịch Lão muốn làm thật. Vinh Quang có 10 khu, khu nào mà chả có thế lực của Lam Khê Các, khu nào chả có phó bản Vùng Đất Lưu Lạc. Xuân Dịch Lão đã sớm liên hệ hội trưởng các khu, tạo tài khoản cấp 30 để năm người dùng, bây giờ bắt đầu theo thứ tự 9 khu, mỗi khu có 3 cơ hội, bắt đầu kiên trì luyện tập với nhau.
Mỗi khu có 3 cơ hội, mỗi lần đều hoàn thành trong khoảng 30 phút, một giờ có thể đi được 2 lần. Từ đầu giờ chiều bắt đầu, mãi cho đến mười hai giờ tối, năm người mạnh nhất của Lam Khê Các đã đánh Vùng Đất Lưu Lạc chừng mười tám lần rồi, đến độ năm người nghe được bốn chữ tên phó bản là muốn nôn luôn.
Đổi lại thành quả cũng khá khả quan, bốn người phối hợp hiệu suất càng ngày càng cao, đối mặt với sự cản trở của Toya càng ngày càng thuận buồm xuôi gió. Người ở khu lớn, hiển nhiên chẳng có ai nghiên cứu kỹ Vùng Đất Lưu Lạc đến thế, bắt đầu từ khu thứ 7, đội năm người bắt đầu càn quét bảng kỷ lục, khu 6, khu 5, cuối cùng đều mang kỷ lục về dưới danh Lam Khê Các, chẳng qua ở khu cũ, phó bản cấp thấp chả có ai để ý.
“Nghỉ ngơi nửa giờ, 12 rưỡi quay về khu 10 khiêu chiến kỷ lục” Rạng sáng 0 giờ, số lần vào phó bản được đổi mới, Xuân Dịch Lão nói với bốn người. Bây giờ bản thân hắn cũng đánh phó bản đến hoa mắt, nghỉ ngơi một chút là tất yếu, ít nhất ăn chút gì chứ, tăng ca cùng Vùng Đất Lưu Lạc, cơm cũng chưa ăn đâu đó.
Năm người đều tự nghỉ ngơi trong nửa giờ, 0 giờ 30, Vùng Đất Lưu Lạc ở khu 10, năm nhân vật đồng loạt login.
Mà chọn thời điểm cũng quá khéo, khi cả năm login nhìn thấy cửa phó bản, một nhân vật đội chữ “Quân Mạc Tiếu” trên đầu cũng đang dẫn dắt một đội ngũ chỉnh tề.
Kỷ lục bị người này phá rồi à?
Trong đầu Xuân Dịch Lão hiện lên suy nghĩ này đầu tiên, vội vàng mở bảng kỷ lục của phó bản ra xem, kỷ lục buổi chiều họ đánh ra vẫn êm đẹp nằm đó.
Quay lại thì vừa lúc thấy cái tên Thùy Dương Quấn Bờ kia đã đi về phía Quân Mạc Tiếu.
“Chú mày chính là Quân Mạc Tiếu?” Giọng điệu của Thùy Dương Quấn Bờ luôn kiêu ngạo đến mức khiến người ta khó chịu. Diệp Tu nghe thấy thanh âm, điều khiển Quân Mạc Tiếu xoay góc nhìn lại phía này, chỉ thấy một kiếm khách đỉnh đầu gắn mác Lam Khê Các.
“Ông là ai?” Diệp Tu hỏi.
“Tên tao là Thùy Dương Quấn Bờ.” Thùy Dương Quấn Bờ nói.
Kết quả bên cạnh lập tức truyền đến tiếng cười to: “Thằng này không chỉ mù chữ, còn không biết đếm nữa, tên rõ ràng có ba chữ, Thùy Dương Quấn Bờ chẳng phải bốn sao? Bị ngốc à?”
Thùy Dương Quấn Bờ giận dữ, không nói hai lời dựng thẳng kiếm vung ngay chiêu Rút Đao Trảm. Bánh Bao Xâm Lấn cũng không vừa, “Ôi” một tiếng rồi nhảy lên né tránh, cũng không nói hai lời mà trả đòn bằng một cục gạch.
Thùy Dương Quấn Bờ ý định khoe khoang, dựng kiếm ra Đỡ Đòn để đỡ cục gạch nọ, thao tác chuẩn không cần chỉnh. Nhưng Bánh Bao Xâm Lấn bấy giờ đã phóng nhanh theo cục gạch, nhấc tay một cái là Ném Cát.
Thùy Dương Quấn Bờ không nghĩ tới động tác của Bánh Bao Xâm Lấn lại nhanh như vậy, vội vàng nhảy giật về phía sau rồi lăn người, trốn chiêu Ném Cát này hơi chật vật. Nhưng Thùy Dương Quấn Bờ dám tiến sâu vào đội của năm đại cao thủ Lam Khê các thì ắt hẳn cũng có tài thực sự, mặc dù chật vật mãi mới tránh thoát được, người vừa đứng lên lại lập tức vung tay Tam Đoạn Trảm.
Tam Đoạn Trảm gồm một nhát chém ngang một nhát chém xuống và một nhát xiên lên, ba nhát ra liên tiếp nhanh hơn so với công kích thường.
Thùy Dương Quấn Bờ né chiêu phản kích lưu loát liền một mạch, lập tức khiến cho Bánh Bao Xâm Lấn cũng chật vật một hồi, vội vàng nhảy lùi hai cái, tránh được hai nhát trước, nhát thứ ba xiên lên sắp tránh không kịp rồi. Thùy Dương Quấn Bờ đang hớn hở, ai dè nhát cuối nhanh thế mà chém vào khoảng không. Thân mình Bánh Bao Xâm Lấn đột nhiên thụt xuống, dĩ nhiên là ngồi thụp xuống để tránh khỏi.
Thùy Dương Quấn Bờ không kịp thu chiêu, Bánh Bao Xâm Lấn vươn một móng tới, chụp về cổ nhân vật của Thùy Dương Quấn Bờ, kỹ năng được sử dụng chính là Khóa Yết Hầu.
Cấp 30 chỉ có vẻn vẹn ngần ấy kỹ năng, Bánh Bao Xâm Lấn sớm chơi đến thuộc làu, một tay Khóa Yết Hầu bóp chặt tay kia lập tức ra ngay Tập Kích Gạch, vung tay một cách khoa trương đập vào gáy nhân vật của Thùy Dương Quấn Bờ. Nhân vật bị choáng, Bánh Bao Xâm Lấn bước nhanh vòng đến phía sau đối phương, đánh ra một Câu Quyền, đối thủ vừa bị hất lên một khoảng lơ lững đã bị Bánh Bao Xâm Lấn nắm lấy hai vai dùng Tập Kích Gối.
“Xéo nha mày!” Bánh Bao Xâm Lấn quát lớn một tiếng, đầu gối chĩa vào sau lưng nhân vật. Nếu chỉ là Tập Kích Gối húc vào lưng, mục tiêu sẽ bị đánh lui, nhưng hiện tại nhân vật bị Bánh Bao Xâm Lấn hất lên không trung, đánh lui liền biến thành đánh bay, nhân vật của Thùy Dương Quấn Bờ vừa nhoài người ra trước đã bay ra ngoài.
Làm Bánh Bao Xâm Lấn mong mãi, cảnh tượng chó ăn phân lại chả xuất hiện. Thùy Dương Quấn Bờ dù sao cũng là cao thủ, không dễ dàng bị đánh ngã như vậy, thuận thế thao tác một cái Chịu Thân, nhân vật ngã nhào ra đằng trước lập tức có thể xoay người, một tia sáng sắc bén chợt lóe lên, thế mà trực tiếp ra ngay Rút Đao Trảm.
Kiếm khí bắn tới cực kỳ đột ngột, Bánh Bao Xâm Lấn mới nhìn đã cảm thấy nó vung đến trước mặt mình rồi, muốn trốn cũng không kịp. Bất chợt nghe “xoẹt” một tiếng, Quân Mạc Tiếu bung Ô Thiên Cơ trước mặt cậu, kiếm khí bị ô ngăn lại, không hề có tiếng kim loại va chạm nhau, cứ vậy mà biến mất.
Chắn xong công kích này Ô Thiên Cơ lập tức lại “xoẹt” tiếng thu trở về, Thùy Dương Quấn Bờ bị Bánh Bao Xâm Lấn đạp mông đá bay hiển nhiên không nhịn được, đang muốn lại lần nữa xông lên, Xuân Dịch Lão lại chợt hiện ra chắn trước người hắn. Bên này Bánh Bao Xâm Lấn xém chút nữa bị Rút Đao Trảm đánh trúng, cũng không cam lòng muốn lên, kết quả lại nghe thấy Diệp Tu ở bên gọi mình: “Bánh Bao.”
“Đừng xúc động quá” Xuân Dịch Lão cảnh giác vô cùng, trầm giọng nói với Thùy Dương Quấn Bờ.
“Vừa rồi em dùng Ném Cát không đúng, em dùng nó ngay làm gì?” Bên đây lại như chẳng xảy ra chuyện gì, Diệp Tu tiến hành dạy học tại chỗ cho Bánh Bao Xâm Lấn.
“Em muốn thừa dịp kỹ năng Đỡ Đòn của tên kia đang phục hồi thì công kích” Bánh Bao Xâm Lấn nói.
“Đỡ Đòn chỉ hữu dụng với công kích vật lý thôi, Ném Cát gây thương tổn bằng pháp thuật. Đến thời gian đóng băng của Đỡ Đòn em cũng tính được, vậy mà điều giả thuyết cơ bản lại không biết sao?” Diệp Tu dở khóc dở cười.
“Là thế này phải không?” Bánh Bao Xâm Lấn nghi hoặc, nhìn trái ngó phải, bên họ không có kiếm khách, vì thế liếc nhìn phía đối diện: “Ê, Đỡ Đòn dùng thế nào ấy nhỉ, xem dùm cái.”
Thùy Dương Quấn Bờ, Xuân Dịch Lão đều ngẩn người. Tình huống đang căng thẳng sặc mùi thuốc súng đến cỡ này, tự nhiên hỏi gì mà kì cục thế?
Rồi sau đấy chợt nghe Bánh Bao Xâm Lấn nó tiếp: “Ôi, quên mất, tên này mù chữ mà nhỉ, e rằng không biết đọc chữ đâu?”
“Để em liều mạng với nó” Thùy Dương Quấn Bờ nhảy ra muốn chiến. Chẳng ngờ lần này Diệp Tu lại điều khiển Quân Mạc Tiếu tiến lên, ngăn ở đằng trước, mở miệng nói: “Không vội không vội, tui tin ông không phải mù chữ mà, nhưng mấy ông là ai thế?”
“Xuân Dịch Lão, hội trưởng Lam Khê các.” Nhân vật của Xuân Dịch Lão cũng đứng lên trước nói.
“Ý......”
“Bánh bao” Diệp Tu vội gọi Bánh Bao Xâm Lấn lại, hắn biết cậu ta chắc chắn lại nghi tên này cũng nói sai tên rồi, thêm thằng mù chữ nữa.
“Xuân Dịch Lão, hội trưởng lam Khê Các.” Diệp Tu lặp lại, cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cười cười nói: “Đến phá kỷ lục à?”
“Không sai.” Xuân Dịch Lão nói.
“Làm lão đại cũng thật không dễ dàng, vất vả rồi.” Diệp Tu nói.
“Do ông ban tặng cả thôi” Xuân Dịch Lão nói.
“Ha ha, sức cạnh tranh của tui mạnh lắm, mấy ông nhất định phải cố lên.” Diệp Tu cười.
“Ông tự tin quá đấy.” Xuân Dịch Lão nói.
“Nào có.”
“Có phải ông khẳng định với Lam Hà rằng kỷ lục này tụi tui không đọ được ông?” Xuân Dịch Lão hỏi.
“Hình như có nói qua.”
“Thằng nhãi mày đừng quá kiêu ngạo, thế có dám đánh một trận với tao không?” Thùy Dương Quấn Bờ hò hét bên cạnh, Xuân Dịch Lão vẫn chỉ lẳng lặng đứng, thế nhưng không hề ngăn cản.
“Lam Hà chưa tới?” Diệp Tu lại đột nhiên hỏi một vấn đề khó hiểu.
“Không.” Xuân Dịch Lão nói.
“Mấy ông hẳn nên gọi Lam Hà.” Diệp Tu nói, “Cái tên này ý mà, PK có lẽ thắng được Lam Hà chút đỉnh, nhưng muốn phá kỷ lục thì Lam Hà trông ổn trọng hơn nhiều, phối hợp phá kỷ lục cũng xuất sắc hơn hắn.”
Mọi người nghe xong đều ngẩn ra, họ không rõ Quân Mạc Tiếu hiểu Lam Hà đến nhường nào, nhưng với Thùy Dương Quấn Bờ, đây chính là lần đầu gặp gỡ, chỉ chốc lát như thế, chẳng lẽ cũng đã nhìn thấu trình độ của Thùy Dương Quấn Bờ?
“Nói vớ vẩn gì hả, đến solo với tao.” Thùy Dương Quấn Bờ kêu lên
“Đấy ông xem, hắn cũng tự mình hiểu được.” Diệp Tu nói với Xuân Dịch Lãoi, “Thả hắn ra đấu trường chơi đi, phá kỷ lục thì gọi Lam Hà đến là đủ rồi.”
Thùy Dương Quấn Bờ làm sao còn có thể nhịn được, xách kiếm xông lên. Bánh Bao Xâm Lấn cũng dũng mãnh, quát to một tiếng “Đến đây” định bụng nghênh đón, lần này Xuân Dịch Lão cũng không đứng yên nữa, lập tức hét to: “Đừng làm ẩu.”
Thùy Dương Quấn Bờ nghe tiếng vội vàng đứng lại, Bánh Bao Xâm Lấn thoáng kinh ngạc, thấy đối thủ bất động nên cũng yên tĩnh lại. Tiếp theo chợt nghe thấy Diệp Tu không nhanh không chậm bảo: “Đúng vậy, đừng làm ẩu, nếu ông muốn solo với tui, ít nhất cũng phải dùng acc chính của mình.”
Xuân Dịch Lão, Bút Ngôn Phi, Nhập Dạ Hàn...... Cả đám ngây người.
Thùy Dương Quấn Bờ trong mắt họ đã được xem như một tên kiêu ngạo lắm rồi, thế mà tên Quân Mạc Tiếu này còn kiêu ngạo đến ngạo mạn, chỉ là một nhân vật cấp 30, thế mà dám nổ rằng Thùy Dương Quấn Bờ nên dùng acc chính đến? Chênh lệch 40 cấp, không phải chuyện đùa đâu.
Cùng là kiêu ngạo đến ngạo mạn, Lam Hà không thèm để mắt đến Thùy Dương Quấn Bờ, nhưng với Quân Mạc Tiếu, cậu ta lại như rất tôn sùng, chuyện gì đã xảy ra?
Ai nấy mờ mịt, chợt nghe thấy Thùy Dương Quấn Bờ đã giận quá hóa cười bên kia: “Thông minh lắm, lấy nhân vật cấp 30 khiêu chiến acc chính của tao, thua cũng chả sao cả, mày nghĩ tao sẽ diễn trò hề nhàm chán này với mày hả? Không cần dùng acc chính đâu, tao sẽ dùng nhân vật cấp 30 như mày.”
“Yên tâm đi tui sẽ không dùng acc cấp thấp bắt nạt acc cấp cao của ông đâu, tui sẽ mượn tạm 1 acc cấp 70 đánh với ông.” Diệp Tu nói.
Cấp thấp bắt nạt cấp cao? Mọi người rớt cả mồ hôi. Có điều nói cứ như cấp thấp được lợi lắm vậy là do Thùy Dương Quấn Bờ nhắc trước.
“Được lắm, đi chỗ nào?” Thùy Dương Quấn Bờ hỏi.
“Ông muốn đi đâu thì đi, tụi tui muốn vào phó bản luyện cấp, tạm biệt nhé.” Diệp Tu nói.