Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Toàn Chức Cao Thủ - Diệp Tu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối với quyết định của Trương Tân Kiệt, Tưởng Du không dám nghi ngờ chút nào. Đừng nói là đội phó, bất kỳ vị tuyển thủ chuyên nghiệp nào gã cũng phải cẩn thận hầu hạ, bởi họ đều là đại gia của câu lạc bộ.

Nói lời tạm biệt rồi rời khỏi canteen, Tưởng Du quay lại phòng làm việc của công hội trong câu lạc bộ, lập tức hỏi Dạ Độ Hàn Đàm có thể nhanh chóng tìm một tài khoản mục sư cấp 33 không.

Lúc được Trương Tân Kiệt hỏi, Tưởng Du đáp có ngay tắp lự, nhưng thực tế thì tài khoản dự bị ở khu 10 đều do hội trưởng Dạ Độ Hàn Đàm cầm, Dạ Độ Hàn Đàm lại không cùng thành phố với câu lạc bộ Bá Đồ, không giống như người của Vi Thảo lấy tài khoản từ tay Xa Tiền Tử thuận tiện đến vậy. Ngay cả Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du và tài khoản của nhà quyền pháp kia cũng vất vả lắm mới lấy được

“Tài khoản mục sư? Tài khoản của Dạ Vị Ương được không?” Dạ Vị Ương ở chung thành phố với Bá Đồ, có điều Dạ Độ Hàn Đàm chỉ thuận miệng hỏi thôi, gã đoán chắc không được. Kỹ thuật của Dạ Vị Ương thuộc hàng top trong Mưu Đồ Bá Đạo. Có hẳn tài khoản mục sư mạnh nhất công hội, mà vẫn tạch mất hai lần. Cho dù có thêm mục sư, thì trình độ cũng chỉ ngang ngang Dạ Vị Ương, vậy Dạ Vị Ương cứ trực tiếp hỗ trợ là được, không cần phải giao tài khoản cho người có cùng trình độ.

“Được, gọi thằng đó buổi chiều lại đây!” Không ngờ Tưởng Du đồng ý ngay, khiến Dạ Độ Hàn Đàm có chút kinh ngạc, lập tức hiếu kỳ mà hỏi han: “Là ai muốn dùng?” Gã nghĩ mãi không ra ai có thể thay thế Dạ Vị Ương.

“Trương phó đội.” Đối với Dạ Độ Hàn Đàm, Tưởng Du cũng không giấu diếm gì.

“A...” Dạ Độ Hàn Đàm tại điện thoại lập tức kêu lên một tiếng, “Đội phó Trương tự mình ra trận?”

“Ừ, anh đi tìm anh ấy, anh ấy bảo muốn đến xem thử, chú mau giục Dạ Vị Ương đem thẻ tài khoản tới đây đi!”

“Được được được được.” Dạ Độ Hàn Đàm vội vã gật đầu, gã không ngờ rằng Trương Tân Kiệt tự mình ra trận, thế này thì Dạ Vị Ương không thể ý kiến ý cò. Trình độ của Dạ Vị Ương có cao tới đâu, cũng không thể so với tuyển thủ chuyên nghiệp.

Dạ Độ Hàn Đàm vừa cúp điện thoại  đã lập tức liên hệ với Dạ Vị Ương, Dạ Vị Ương nghe xong không những không có ý kiến, mà còn vô cùng kích động. Gã là thành viên chủ chốt trong công hội Bá Đồ, nghề lại là mục sư, địa vị của Trương Tân Kiệt trong lòng gã còn cần phải nói ư? Được người ta mượn tài khoản đó, tự hào quá đi!

Hai giờ chiều, vốn là thời gian luyện tập của câu lạc bộ, Trương Tân Kiệt đúng giờ xuất hiện trong phòng làm việc công hội. Tưởng Du  mang đồng bọn đến ngóng trông từ lâu, kết quả Trương Tân Kiệt vừa bước vào đã gây sốc cho cả lũ. Trương Tân Kiệt bảo tới ”xem thử”, thế mà xách theo cả bàn phím và chuột.

Tuyển thủ chuyên nghiệp nào cũng có bàn phím và chuột riêng. Những thiết bị khác có thể gây ảnh hưởng tới thao tác của họ. Trong thi đấu chuyên nghiệp luôn yêu cầu trình độ cao, những việc như vậy không thể bỏ qua được.

Thế nhưng hiện tại chỉ tới khu mới chơi đùa, đại cao thủ như Trương Tân Kiệt lại còn trịnh trọng mang cả phím và chuột riêng, thái độ nghiêm túc cẩn thận này, đám Tưởng Du rốt cuộc được lĩnh hội rồi. Tâm tình vẫn còn kích động, Dạ Vị Ương đưa thẻ tài khoản của mình cho thần tượng. Tưởng Du đã sớm tháo chuột và phím của chiếc máy tính chuẩn bị cho Trương Tân Kiệt.

Gắn xong bàn phím và chuột, Trương Tân Kiệt ngồi xuống. Tưởng Du cùng nhà quyền pháp ngồi vào hai máy tính trái phải của Trương Tân Kiệt, ba người nhanh chóng đăng nhập trò chơi. Dạ Vị Ương không có tài khoản không vào game được, nhưng gã chỉ mong mình khỏi phải vào, để gã có thể gần bên mà thưởng thức thao tác của Trương Tân Kiệt. Những người trong phòng làm việc không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào, chạy ào tới vây xem. Ban đầu, Tưởng Du lo lắng Trương Tân Kiệt sẽ không vui, nhưng nhìn vẻ mặt “không sao cả” của hắn, gã không nói gì thêm.

Vào trò chơi mở khung bạn tốt nhìn thử, Tưởng Du lập tức tiếc nuối ca thán: “Ầy, Quân Mạc Tiếu còn chưa online.” Gã từng thêm bạn tốt với Quân Mạc Tiếu tại Rừng Rậm  Băng Sương trước đây.

“À, cậu bảo hôm qua hắn logout ở Khe Núi Nhất Tuyến đúng không?” Trương Tân Kiệt hỏi.

“Đúng vậy!”

“Khe Núi Nhất Tuyến chỉ có một lối ra vào, tới đó chờ.” Trương Tân Kiệt dứt lời cũng thao tác Dạ Vị Ương đi về phía Khe Núi Nhất Tuyến.

“Không cần đâu, chúng ta có người ở đấy, nếu Quân Mạc Tiếu xuất hiện, chắc chắn sẽ nhận được tin ngay.” Tưởng Du vội nói.

“Không sao.” Trương Tân Kiệt nói, hắn vẫn để Dạ Vị Ương chạy tới Khe Núi Nhất Tuyến, nhân vật vừa đến nơi đã nhìn bao quát cả khe núi, không làm gì cả, chỉ lẳng lặng chờ người.

“Quân Mạc Tiếu hiện chưa onl...” Tưởng Du nhắc, ý là nếu đợi bây giờ thì hơi sớm

Vừa nói xong câu này, phía Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du chợt truyền đến tiếng nhắc nhở bạn tốt online. Gấp rút quay đầu lại nhìn, người lên chính là Quân Mạc Tiếu.

“Tới rồi.” Tưởng Du vội nói.

“Ừ.” Trương Tân Kiệt bình tĩnh đáp lại, đeo tai nghe lên.

Tưởng Du cùng nhà quyền pháp không dám chậm trễ, nhao nhao đeo tai nghe, hoàn toàn tiến vào trạng thái chơi game. Tưởng Du đã  sớm nhanh chóng liên lạc với đồng bọn. Hiện tại ngay cả đội phó Trương cũng ngồi chờ bên cạnh, cao thủ của công hội chỉ có thể coi là đám lâu la mà thôi.

Nắm được tin Quân Mạc Tiếu lên mạng không chỉ mình nhóm Tưởng Du. Các công hội khác cũng nhận được tin, Dạ Độ Hàn đã sớm liên lạc với những tên hội trưởng như Trần Dạ Huy và Cô Ẩm. Còn tin bên họ có đội phó Trương Tân Kiệt, Dạ Độ Hàn Đàm chắc chắn sẽ không bép xép ra. Mấy tên đồng minh tạm thời này chính là đối thủ lâu dài cả đấy.

Lần chờ đợi này diễn ra rất lâu, một tiếng thoáng chốc trôi qua. Tưởng Du thấy người canh giữ khe núi đã thay ca, mà Dạ Vị Ương của Trương Tân Kiệt lại không hề nhúc nhích. Bản thân người thật cũng đang ngồi thẳng lưng trước máy tính, không hề di chuyển, không hề nói chuyện.

Tưởng Du có chút bứt rứt, lại chẳng biết nên nói gì. Hay mình kể chuyện cười? Nhưng nhìn vẻ mặt vô cảm của Trương Tân Kiệt, Tưởng Du liền dẹp luôn. Len lén báo tin kêu gọi Dạ Độ Hàn Đàm đi một vòng tại Khe Núi Nhất Tuyến tìm thử. Quân Mạc Tiếu đã lên mạng một tiếng mà chẳng thấy bóng đâu, chứng tỏ hắn không định rời khỏi khe núi ngay.

Chờ mãi, lại một tiếng trôi qua.

Người canh giữ lại thay ca, Dạ Độ Hàn Đàm vẫn không có tin tức. Trương Tân Kiệt và Dạ Vị Ương của hắn vẫn bất động, người vây xem đã tản bớt từ đời nào, ngay cả Dạ Vị Ương cũng sang chỗ khác tìm máy chơi game trên QQ. Tưởng Du và nhà quyền pháp chỉ có thể tiếp tục ngồi đơ mặt. Trương Tân Kiệt chưa từng lơ là, đứa nào dám lộn xộn chứ?

Thằng khốn Quân Mạc Tiếu! Bấy giờ Tưởng Du chỉ có thể đem tâm trạng trong lòng xả lên người Quân Mạc Tiếu.

“Tới rồi.” Bỗng nhiên Trương Tân Kiệt trầm giọng nói một câu, Dạ Vị Ương vẫn luôn ngồi giữa lối vào khe núi, cách ba ô về phía bên phải, là người có tầm nhìn bao quát cả khe núi nhất, so với bất kì ai, hắn là người phát hiện Quân Mạc Tiếu xuất hiện ngay lối vào sớm nhất, tên kia đang men theo sườn núi chạy về phía này.

Người chơi ban ngày nhiều hơn lúc rạng sáng. Quân Mạc Tiếu làm cách nào trốn tránh tai mắt của các công hội lớn để chuồn êm khỏi khu luyện cấp, Tưởng Du không hề biết.

Có lẽ nhờ vào cái địa hình quái quỷ của Khe Núi Nhất Tuyến này! Tưởng Du hận lây sang cả Khe Núi Nhất Tuyến, vừa thầm mắng vừa bảo mọi người chú ý. Gã cùng nhà quyền pháp ngồi ở  hai bên trái phải Trương Tân Kiệt, không dám phân tâm, chán chết suốt hai tiếng. Còn ba kẻ thiện xạ, mục sư và kiếm khách, trông thì như chẳng hề cử động, nhưng Tưởng Du đoán chừng cả lũ đã bỏ cửa sổ game ở đấy, tìm trò khác giết thời gian rồi.

Quả nhiên, sau khi nhận được tin của Tưởng Du, cả ba mới bắt đầu cử động. Bọn họ đương nhiên biết Dạ Vị Ương do Trương Tân Kiệt điều khiển, vậy nên chỉ huy sáu người không cần hỏi cũng biết ai.

Trương Tân Kiệt di chuyển!

Hai tay gõ như bay trên bàn phím, tiếng gõ phím nhanh chóng hấp dẫn lực chú ý của Dạ Vị Ương  đang chuyên tâm đánh bài, vội bỏ đống bài lại chạy sang.

Thao tác siêu nhanh của Trương Tân Kiệt thực ra chỉ đang gửi tin nhắn, phát lệnh trong kênh đội ngũ. Năm câu, năm nghề, năm tọa độ, năm ô vị trí an bài chỗ đứng cho đám người Tưởng Du.

Ô vị trí, có thể hiểu là tọa độ thứ hai của một tọa độ.

Bởi vì bản đồ của Vinh Quang quá rộng, để tránh số tọa độ quá lớn và phức tạp, Vinh Quang phải dùng cách này để đặt tọa độ.

Một tọa độ là một khu vực, mà phạm vi của một khu vực sẽ gồm mười bước bất kỳ. Mười bước đương nhiên là chỉ thao tác bước đi bình thường của nhân vật, nhân vật nào cũng y chang nhau. Một bước đi được coi là một vị trí đặt cơ thể. Trong khu vực của một tọa độ, có tổng cộng một trăm vị trí đặt cơ thể. Mỗi một vị trí đặt cơ thể thì được gọi là ô vị trí, phía dưới tọa độ lớn của hệ thống sẽ có một tọa độ nhỏ như (2,5) biểu hiện bạn đang ở ô vị trí bao nhiêu trong khu vực của tọa độ.

Trương Tân Kiệt hiện đang sắp xếp chỗ đứng, di con chuột tới vị trí vừa ý sẽ tự động hiển thị tọa độ và ô vị trí, sau đó nói tọa độ cùng ô vị trí cho người chơi biết vị trí cần đứng, cách chỉ huy có thể nói là chi tiết đến cực hạn.

Đám năm người Tưởng Du nào dám nghi ngờ, tự đối chiếu nghề của chính mình rồi bước đến ô vị trí trong tọa độ được yêu cầu, di chuyển xong. Mà người chơi có nhiệm vụ canh gác không biết của công hội nào, lúc này vẫn còn ngu ngơ, vị trí của hắn ta không hề nhìn thấy Quân Mạc Tiếu xuất hiện.

Bọn Tưởng Du không để ý người này. Có Trương Tân Kiệt chỉ huy, năm người vô cùng tự tin sẽ bắt được Quân Mạc Tiếu, không thèm sự trợ giúp nào khác.

Chiều Diệp Tu thức dậy, không thấy Trần Quả và Đường Nhu đâu, hỏi những người khác trong tiệm mới biết cả hai đã ra ngoài từ trưa. Vào game, đồng đội không thấy ai, hắn đành quanh quẩn đánh quái trong Khe Núi Nhất Tuyến, giờ chuẩn bị về thành Không Tích.

Không về không được, tuy hắn không có nhu cầu thuốc thang gì, nhưng chiến đấu kịch liệt cả ngày, độ bền của Ô Thiên Cơ sắp hóa không. Vũ khí bạc quý giá như vậy mà bị hủy vì vấn đề độ bền, ngay cả Diệp Tu cũng không bình tĩnh nổi.

Chịu sự chú ý của người bảy công hội, Diệp Tu biết mình có thể bị truy sát, nên chỉ chọn đường nhỏ vắng người mà đi. Lúc sắp rời khe núi, vừa nâng góc nhìn của Quân Mạc Tiếu nhìn thử, lập tức thấy vị trí cách ba ô bên trái chính giữa lối vào, một nhân vật đang chình ình ngay đấy.

“Vị trí chuẩn đấy...” Những vị trí mà Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu đi, sao lại không phải những nơi tốt nhất. Với cao thủ, chỉ một chỗ đứng đơn giản mà thôi, trong thâm tâm đã vô thức ra ngay phán đoán.Cho dễ hình dung cái mớ ở trên, hình vuông đỏ chính là 1 tọa độ hoặc 1 khu vực
Nhấn Mở Bình Luận