Lần này, Mưu Đồ Bá Đạo giết được Viêm Nữ Vu Tạp Tu không hề dễ dàng. Bảy công hội lớn dây dưa qua lại, ai cũng muốn ra tay nhưng lại sợ những người khác thừa cơ lợi dụng. Bằng không lấy thực lực của các công hội, giết Viêm Nữ Vu Tạp Tu khẳng định không mất những ba tiếng như bốn người bọn Diệp Tu.
Hồi đầu phang bậy phang bạ, ai cũng không chiếm được chút lợi nào. So sánh ra, Mưu Đồ Bá Đạo lại yếu thế hơn, lúc đó người của họ ít, lực tấn công BOSS không bằng người. Nhưng khi viện binh tới, ưu thế của Mưu Đồ Bá Đạo mới dần hiển lộ.
Năm người Tưởng Du không chỉ là một đội tinh anh thường mà còn là những tinh anh đứng đầu toàn bộ Vinh Quang. Đừng nhìn họ bất lực trước mặt Diệp Tu mà lầm, cả hai vốn không cùng một đẳng cấp. Nếu có thực lực chống lại Diệp Tu, họ đã được công hội khai quật vào chiến đội từ lâu, sao còn có thể chật vật trong game chứ?
Theo thống kê đến nay của nhà phát hành, Vinh Quang có hơn trăm triệu thẻ tài khoản chính thức. Nếu suy xét đến tình huống một em nhiều thẻ, số người chơi cụ thể lại không hề cố định. Nhưng dẫu sao, mấy trăm ngàn là điều chắc chắn.
Còn tuyển thủ chuyên nghiệp thì sao? Trong vòng đấu chuyên nghiệp lần thứ 8 hiện nay, 20 chiến đội bao gồm tổng cộng 206 tuyển thủ chuyên nghiệp.
Người chơi đến mấy trăm ngàn lại chỉ có 206 người trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, tính thêm cả những người đã giải nghệ thì vỏn vẹn mấy trăm. Mấy trăm ngàn so với mấy trăm, từ số liệu trên có thể nhìn ra chất lượng hàng đầu của tuyển thủ chuyên nghiệp.
Cho nên, không phải đám Tưởng Du quá yếu, mà là Jordan đang chơi cho giải đấu trung học…
*Michael Jeffrey Jordan: cầu thủ bóng rổ nổi tiếng thế giới của Mĩ đã giải nghệ
Vì vậy quăng vào vòng chiến của game thủ thường, năm người Tưởng Du lập tức tìm lại cảm giác uy phong. Không còn dáng vẻ bó chiếu trước mặt Quân Mạc Tiếu, tự tin của cao thủ đã quay về trên người họ.
Năm người này kỹ thuật thượng thừa, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, mỗi người có thể tự lo phần mình. Công hội lớn nào cũng có người giống vậy, nhưng không tập trung hết ở khu 10 như Mưu Đồ Bá Đạo. Kế hoạch tạo ưu thế ở khu 10 của Trần Dạ Huy thật ra cũng dựa trên suy nghĩ đấy.
Có điều lần này Trần Dạ Huy bất cẩn rồi, sau một hồi trường kỳ đánh BOSS gian khổ, năm người của Mưu Đồ Bá Đạo chiếm được ưu thế, cuối cùng giành được Viêm Nữ Vu Tạp Tu. Đó chẳng khác gì thuốc trợ tim cho Mưu Đồ Bá Đạo sau mấy ngày kìm nén.
Tin chúc mừng trong công hội còn chưa spam đủ, Quân Mạc Tiếu đã mặt dày bu lại, Dạ Độ Hàn Đàm chỉ hận miệng lưỡi mình không đủ bén nhọn, không chửi chết được cái thằng này.
Vừa nhìn họ giết Viêm Nữ Vu Tạp Tu vừa sửa danh sách, hóa ra họ giết BOSS vì Quân Mạc Tiếu sao? Dạ Độ Hàn Đàm quyết không dễ thứ tha.
“Tuyệt đối không được!” Dạ Độ Hàn Đàm gửi thêm một tin thể hiện lòng quyết tâm của mình.
“Thế à? Tiếc ghê.” Quân Mạc Tiếu đáp bâng quơ một câu rồi im bặt, Dạ Độ Hàn Đàm cào tường. Tư duy của thằng này rốt cuộc đang ở đâu, gã cảm thấy mình không nắm bắt được.
BOSS đánh xong, các công hội đều đang kiểm kê thương vong, tra xem đứa nào ra tay với mình, ghi sổ để mai tính.
Những cuộc chiến tương tự kéo dài nhiều năm, làm mỗi công hội lớn giảm bớt sự nhiệt huyết và xúc động, lại tăng thêm lý trí cùng thâm độc. Đến hiện nay rất hiếm gặp tình huống BOSS bị cướp liền lập tức trở mặt sống mái với nhau. Tất cả sẽ bình tĩnh xem xét hoàn cảnh, nếu nắm ưu thế tuyệt đối, rape ngay không thương lượng. Nhưng với tình huống ngang cơ nhau, ghi hận rồi đòi nợ sau.
Lâu dài, sổ nợ của các công hội trở nên dai dẳng. hôm nay mày giết người của tao, ngày mai tao giết người của nó, ngày mốt nó lại giết người của mày. Oán thù không dứt, chết chóc triền miên, để hận đời đời.
Lúc này Mưu Đồ Bá Đạo đánh bại Viêm Nữ Vu Tạp Tu, tâm trạng của các công hội lớn khá ổn định, chí ít ngoài mặt là thế. Đây là tài diễn xuất của những tay lão làng từng trải. Chỉ có ma mới mới không kiềm nén được mà giết người cướp của.
Các tay lão làng phải phong cách hơn, như hội trưởng khu 10 của công hội Luân Hồi, Cô Ẩm rất nhân đạo mà chúc mừng Dạ Độ Hàn Đàm, Dạ Độ Hàn Đàm cũng cười vui cởi mở thể hiện đôi bạn cùng tiến. Kỳ thực hai người trong tay đều nắm chặt danh sách thương vong của trận vừa rồi, người chết dưới tay công hội đối phương không hề ít.
Trần Dạ Huy sau khi chết một lần cũng gấp gáp chạy về, không cướp được BOSS nên trong lòng khó tránh khỏi phiền muộn. Nhưng nhìn bầu không khí hài hòa này, gã lập tức nhắc đến chuyện của Quân Mạc Tiếu.
Vì vậy, các công hội lại quây quần bên nhau như chưa từng có cuộc chia ly, ai nấy ôm bụng nham hiểm mà thương lượng hành động tiếp theo.
“Hiện giờ không rõ Quân Mạc Tiếu đang đi đâu.” Người trong một công hội bảo.
“12 giờ rồi, có lẽ đang đi phá bản Khe Núi Nhất Tuyến chăng?” Lại có người nói.
“Tui không nghĩ như vậy.” Người vừa cướp được BOSS đường thăng quan mở rộng – Dạ Độ Hàn Đàm đưa ra ý kiến : “Cứ dùng cả đoàn người đuổi theo đám Quân Mạc Tiếu sẽ tốn rất nhiều nhân lực. Không bằng ai làm gì thì làm, nhưng mỗi người phải chú ý hơn. Phát hiện Quân Mạc Tiếu, đừng manh động, chỉ cần truyền tin tức, lúc đó chúng ta lại tụ họp. Đừng làm những chuyện như chắn lối vào Khe Núi Nhất Tuyến nữa.”
Dạ Độ Hàn Đàm nói vậy đương nhiên là có tư tâm. Chiến đội bên họ đã ra quân, Quân Mạc Tiếu còn không đối phó được sao? Họ đã lười tham gia hoạt động này, chẳng qua ngại mặt mũi mới miễn cưỡng tham gia. Bây giờ có cơ hội liền tìm cách thoát ngay.
Các công hội khác mặc dù không nghĩ thế, nhưng cách nói của Dạ Độ Hàn Đàm quả thực quá êm tai. Bất kể là lối vào Khe Núi Nhất Tuyến hay lối vào chủ thành, cuộc sống cũng quá buồn tẻ. Thực sự không muốn trải qua cuộc sống trong game thế nữa. Kết quả kiến nghị của Dạ Độ Hàn Đàm vừa đưa ra, sếp bự mỗi công hội còn chưa lên tiếng, quần chúng đã nhiệt liệt ủng hộ.
Mấy sếp của công hội sao lại không thấy phiền? Cứ tưởng rằng tập trung nhiều người, chuyện kéo chân Quân Mạc Tiếu chỉ là chuyện nhỏ, nào ngờ bản thân bị Quân Mạc Tiếu kéo còn dữ hơn. Đầu tư quá nhiều nhân lực, kết quả lại không như ý, phương án thất bại này không đáng để tiếp tục.
Dạ Độ Hàn Đàm vừa nêu kiến nghị, đám quần chúng trầm trồ khen ngợi, lập tức nhận được sự ủng hộ của nhiều người. Ngoài ra, có hai tiếng phản đối.
Một là Trần Dạ Huy. Gã có âm mưu khác, chỉ mong sao Quân Mạc Tiếu và các công hội kéo chân nhau, nào cam lòng để các công hội lớn giảm bớt đầu tư chứ!
Mà người phản đối còn lại, thực tế là tới vì Viêm Nữ Vu Tạp Tu, hội trưởng Trung Thảo Đường – Xa Tiền Tử.
Thái độ của Trung Thảo Đường đối với việc đuổi giết khá lỏng lẻo, hiện tượng theo chơi quá nghiêm trọng. Giờ bất chợt đứng về phe mình, Trần Dạ Huy cảm thấy chuyện này đáng suy ngẫm. Từ thái độ của Trung Thảo Đường, có thể chúng đang mang âm mưu giống mình, hy vọng Quân Mạc Tiếu và các công hội ôm nhau chết chùm.
Có điều, ngẫm theo lẽ thường, các công hội hợp tác đuổi giết vài người, làm sao xảy ra cục diện chết chùm nổi? Có thể suy nghĩ như vậy, trừ phi người của Trung Thảo Đường cũng biết Quân Mạc Tiếu chính là nhân vật cấp đại thần Diệp Thu!
“Sao chúng biết được?” Trần Dạ Huy nhất thời không nghĩ ra.
“Mọi người mọi người, Quân Mạc Tiếu hiện đang là đối thủ số một của chúng ta! Mọi người không hao phí sức lực lên người hắn, đó là hành vi thiển cận, sự phát triển tại khu 10 trong tương lai của chúng ta sẽ bị cản trở.” Xa Tiền Tử tận tình khuyên bảo.
“Ha ha, theo lời của ông bạn Xa Tiền Tử. Chúng ta không phải rút hẳn, chỉ chỉnh sửa lại chút chiến lược. Hiện tại, chúng ta quá coi trọng Quân Mạc Tiếu, dễ dàng bị hắn dắt mũi. Quân Mạc Tiếu vừa mới lộ diện, chúng ta đuổi mãi không thôi, phòng thủ ngay cửa thành cũng đã làm, nhưng tính đến nay, những trò phòng vệ ấy có mang lại tác dụng gì? Tui nghĩ, không bằng cứ thuận theo tự nhiên. Với thực lực kết hợp của chúng ta, tai mắt trải rộng khắp nơi. Chúng ta chỉ cần thỉnh thoảng tổ chức truy sát, làm Quân Mạc Tiếu cảm thấy nguy cơ giăng đầy, chỗ nhiều người không dám đi, đánh quái, nhiệm vụ hay phó bản đều phải trốn tránh. Hắn mất nhiều thời gian cho việc này, tích tiểu thành đại, dần sẽ đạt được mục đích hạn chế hắn.” Người đang chậm rãi nói chính là hội trưởng công hội Bách Hoa Cốc – Bối Đăng Đạn, thế nhưng biến cái cớ do Dạ Độ Hàn Đàm thuận miệng chém đại thành một kế hoạch vĩ đại.
Nếu chỉ bằng mấy câu của Dạ Độ Hàn Đàm, đó chỉ là tâm lý trốn tránh của mọi người đang nổi loạn. Nhưng dưới sự phân tích rõ ràng và đầy mưu mô của Bối Đăng Đạn, ai nấy trở nên kiên định hơn.
“Nói rất hay!” Ngay cả người mang thù riêng với Quân Mạc Tiếu như Cô Ẩm cũng gật đầu. Bọn họ mang đầy sắc thái của game thủ chuyên nghiệp. Chơi game không chỉ sướng hết mình, đa phần phải lo lắng đến lợi ích của công hội. Đây là công việc, phải quan tâm công trạng của mình trước tiên. Muốn sướng thì đấm hẳn mặt cấp trên đấy, sướng cực luôn, có ai sẽ sướng chỉ vì như vậy?
Đến tận đây Trần Dạ Huy và Xa Tiền Tử không còn cách nào thuyết phục mọi người nữa, đành thôi.
Trong trò chơi chỉ có nhân vật, góc nhìn đối mặt nhau cũng không chứa ánh mắt gì. Tuy nhiên, hai người dựa vào thái độ của đối phương mà hiểu ra chút chuyện. Trần Dạ Huy không đoán được Xa Tiền Tử làm thế nào biết được thân phận của Quân Mạc Tiếu, nhưng Xa Tiền Tử lại không bất ngờ với hiểu biết của Trần Dạ Huy. Diệp Thu là người của Gia Thế, Gia Vương Triều biết thì có gì lạ?
Sau khi giải nghệ, không ai biết Diệp Thu đang làm gì, câu lạc bộ Gia Thế cũng bâng quơ bảo không biết. Theo lẽ thường, đại thần giải nghệ vẫn tiếp tục làm việc trong game cho câu lạc bộ là chuyện hết sức bình thường. Phải chăng Diệp Thu vì công việc mà chạy vào game làm mưa làm gió, chuẩn bị lãnh đạo công hội Gia Vương Triều?
Từ khi biết được thân phận của Quân Mạc Tiếu, Xa Tiền Tử suy đoán rất nhiều, gã cảm thấy suy đoán trên là hợp lý nhất.
“Tốt lắm, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ áp dụng biện pháp thuận theo tự nhiên với Quân Mạc Tiếu.” Bối Đăng Đạn lại tiếp tục nói, “Chắc mọi người muốn đi đánh bản Khe Núi Nhất Tuyến rồi nhỉ? Xác suất Quân Mạc Tiếu ở đó khá lớn, chúng ta hãy phân rộng ra, mọi người đi tất cả các cửa phó bản, sau đó lưu ý hành tung của Quân Mạc Tiếu, có phát hiện gì thì thông báo sau.”
“Phải thế chứ.” Người các công hội đáp lời.