“A”
Lúc này đây, nhóm đứng hóng Tưởng Du cũng có không ít người bật lên sửng sốt.
Trong tiềm thức, họ vẫn nghĩ Quân Mạc Tiếu không đủ sức thắng được đại thần Hàn Văn Thanh. Theo như quan sát, Hàn Văn Thanh tấn công như vũ bão, đổi lại là họ, không biết đã trúng bao nhiêu chiêu. Quân Mạc Tiếu có thể trụ lâu thế này cũng không dễ, đã được tính là cao thủ rất mạnh.
Ngay lúc Quân Mạc Tiếu bị Ưng Đạp đánh trúng, họ nghĩ ngay rằng thắng thua đã định. Chẳng ngờ, ngay sau đó nhà quyền pháp của Hàn Văn Thanh lại ăn một kỹ năng đỡ phá của đối phương, bị ngã vật ra đất.
Sát thương của Quăng Ném không so được với Ưng Đạp. Nhưng Ưng Đạp ba bước đá lên, chỉ gây hao hụt máu thông thường, ngoài ra không có hiệu ứng nào khác. Nhưng kỹ năng Quăng Ném này, vừa đón lấy công kích của đối phương vừa quật đối thủ ngã ra đất, theo góc độ thưởng thức mà nói thì hoa lệ hơn, chỉ nhìn qua đã thấy chiêu này rất lợi hại, đối phương sẽ gay go to.
Một chiêu Quăng Ném của Quân Mạc Tiếu không hất nhà quyền pháp của Hàn Văn Thanh ra, mà giữ trên tay từ đầu cho tới khi đối phương ngã ra đất, không cho đối thủ có cơ hội Chịu Thân.
“Không cho cậu biết tay, cậu lại kiêu ngạo.” Sau khi quật ngã Hàn Văn Thanh, Diệp Tu nói.
“Quả nhiên là cậu.” Hàn Văn Thanh trả lời.
Là đối thủ, hai người rất hiểu nhau. Nếu ban nãy chỉ ngờ ngợ đoán nhà quyền pháp là Hàn Văn Thanh, thì chỉ so chiêu vài hiệp, Diệp Tu đã có thể khẳng định hoàn toàn.
Còn phía Hàn Văn Thanh, tuy đối phương không dùng lối đánh pháp sư chiến đấu làm nên tên tuổi, nhưng thói quen di chuyển, hiểu biết, quyến đoán cũng đủ làm anh nhanh chóng đoán ra, người này chính là Diệp Thu không thể nghi ngờ.
Một câu “Quả nhiên là cậu” này, Hàn Văn Thanh nói ra không chút bất ngờ nào.
“Là ai? Là ai? Là ai?” Nhóm người Tưởng Du lại như hăng tiết gà bắt đầu thầm thì to nhỏ.
Họ không nghe được cuộc đối thoại trong trận đấu, nhưng Hàn Văn Thanh đang ngồi cùng phòng với họ, câu “Quả nhiên là cậu” cũng lọt được vào tai.
Quân Mạc Tiếu là người quen của đại thần ư.
Nhóm Tưởng Du hoảng hốt nghĩ.
Mà trận chiến trước mắt, sau khi quật ngã nhà quyền pháp, Quân Mạc Tiếu không có thêm công kích quét người nào, như đang chờ nhà quyền pháp của Hàn Văn Thanh đứng dậy.
Đương nhiên, nhà quyền pháp lập tức trở mình đứng lên.
“Không đánh nữa à?” Nhóm Tưởng Du nghi hoặc, rồi lại chợt nhớ ra phải đi xem tình hình chiến đấu của những người khác.
Từ đầu tới giờ, họ đều tập trung hoàn toàn vào trận solo giữa Hàn Văn Thanh và Quân Mạc Tiếu, còn tám người miệt mài chiến đấu bên kia thì chưa hề liếc mắt lấy một lần.
Giờ mới vội vã quay ra xem, vừa thấy đã phải thốt lên : Thảm!
Thật là thê thảm.
Lúc này, bốn người trong đội của Quân Mạc Tiếu đã bị hành đến sa sẩm mặt mày. Thiện xạ và kiếm khách, hai người đang diễu võ dương oai, làm Tưởng Du đứng xem cũng gato đỏ mắt.
Những người từng tham dự, từng xem trận chiến lần trước, đều không khó để nhận ra, bốn người này giống hệt như 00 Giết trong trận trước, đều chỉ là kẻ qua đường. Giờ đang bị bốn người Trương Tân Kiệt tàn sát không tốn tẹo sức nào, chết chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Rốt cuộc Quân Mạc Tiếu là ai? Thằng chả muốn gì?” Càng ngày Tưởng Du càng không hiểu. Mà cả Dạ Độ Hàn Đàm, tuy không cùng chỗ nhưng đang xem trận chiến cũng hoàn toàn mù tịt.
Góc nhìn quay trở lại, Hàn Văn Thanh và Quân Mạc Tiếu lại quấn lấy nhau.
Nhưng như thế thì ích gì? Quân Mạc Tiếu dẫn theo bốn kẻ ất ơ, khi bốn người đó bị đánh chết, năm người sẽ quây lấy hắn… Đừng bảo một mình Quân Mạc Tiếu có thể cân được ba tuyển thủ chuyên nghiệp Hàn Văn Thanh, Trương Tân Kiệt, và Bạch Ngôn Phi trong năm người nha. Tưởng Du cảm giác, nếu chuyện này mà thành sự thật, Vinh Quang cũng nát rồi.
Trận chiến giữa Hàn Văn Thanh và Quân Mạc Tiếu diễn ra rất kịch liệt, lúc này Hàn Văn Thanh đang tấn công dồn dập.
“Đừng liều mạng vậy chứ?” Diệp Tu cười bảo, nhóm Tưởng Du cũng không nghe được.
Hàn Văn Thanh thì không đáp, chỉ toàn lực tấn công.
Mấy hiệp qua đi, anh đánh trúng Quân Mạc Tiếu lần nữa.
Nhóm Tưởng Du căng thẳng đứng bên, tim như tắc lên tận cổ, chỉ sợ Quân Mạc Tiếu lại giở thủ đoạn đáp trả nào đó.
Kết quả là không, Quân Mạc Tiếu không giở trò nào, bị nhà quyền pháp của Hàn Văn Thanh bạo hành một trận, người xoay tít giữa không trung.
Quân Mạc Tiếu bị tẩn thê thảm như thế, lẽ ra phải là chuyện đáng mừng. Vậy mà chẳng hiểu sao, trong lòng Tưởng Du lại chẳng thích thú nổi.
Hàn Văn Thanh đánh liên kích giữa trời được một nửa thì đột nhiên ngừng lại.
Cả người Quân Mạc Tiếu rơi xuống đất, Chịu Thân cũng không dùng.
Tuy bị xoay như vậy mà Chịu Thân thì khá khó thao tác, nhưng cao thủ như Quân Mạc Tiếu mà không có động tĩnh gì thì thật là lạ.
Quân Mạc Tiểu nằm thẳng cẳng trên mặt đất, không hề đứng dậy.
Chết rồi ư?
Khán giả đoán già đoán non. Nhưng cả đám có thể nhìn thấy thanh máu của nhân vật, Quân Mạc Tiếu vẫn cách cái chết xa lắm.
Mọi người bực dọc, lại trộm ngó vẻ mặt Hàn Văn Thanh, phát hiện đội trưởng nhà mình đang tái mét mặt, hệt như điềm báo trước cơn bão, làm ai nấy rụt hết cả cổ lại.
Hàn Văn Thanh đang công kích bỗng dừng lại cũng thật lạ kỳ, anh vốn có thể công kích tiếp.
Trong khi không ai hiểu đầu cua tai nheo ra sao, Quân Mạc Tiếu chợt xoay người đứng dậy.
“Ngại quá, vừa rời đi một lúc, sao còn chưa chết ta?” Diệp Tu hỏi.
Nhóm Tưởng Du không nghe được lời này. Mà Hàn Văn Thanh, thì đã sớm nhận ra, vậy nên liên kích của anh mới đột nhiên gián đoạn.
Hàn Văn Thanh không nói không rằng, lao lên tấn công.
Mà bấy giờ, cuộc hỗn chiến giữa tám người bên kia đã chấm dứt. Bốn tay qua đường sao có thể chọi lại hai tuyển chủ chuyên nghiệp, hai cao thủ game? Ngay từ đầu đã ăn hành ngập mồm, đánh được nửa thì hai trong số bốn người rõ ràng bỏ cuộc. Lúc này, bốn người đồng loạt ngã xuống.
Bốn người chạy trở về, vây quanh hai người đang miệt mài giao đấu.
Nhưng không hề có mệnh lệnh nào đánh Quân Mạc Tiếu, Hàn Văn Thanh không, Trương Tân Kiệt cũng không.
Thiện xạ và kiếm khách chạy theo đại thần, áp lực rất lớn, giờ cũng bất an, không biết phải làm gì.
Có tấn công không đây? Hai người nhìn Trương Tân Kiệt và Bạch Ngôn Phi đứng im bất động, cũng không dám ho he, chỉ đứng đực ra nhìn.
Đứng bên đại thần, dù phải so đấu với những kẻ ất ơ, hai người cũng không dám chểnh mảng, dốc hết tinh hoa ra đánh. Nên trận chiến solo bên này, hai người họ không rõ bằng đám người xem, thậm chí còn không biết hai người kia nói những gì.
Giờ cứ trơ ra nhìn, sẵn sàng nhào dô bất cứ khi nào cần thiết.
Nhưng, có lẽ không cần nữa.
Bị nhà quyền pháp của Hàn Văn Thanh tấn công tới tấp, Quân Mạc Tiêu chỉ gắng gượng chống đỡ, không thấy tia hy vọng đánh trả nào.
Cũng phải thôi, đây là đại thần Hàn Văn Thanh cơ mà, Quân Mạc Tiếu pro mấy cũng làm gì được? Thiện xạ và kiếm khách đều cho là vậy.
Nhưng nhóm Tưởng Du xem trận đấu từ đầu tới giờ lại không hề nghĩ thế.
Trong đầu họ vẫn hiện hữu hình ảnh Quân Mạc Tiếu sử dụng Quăng Ném trong nhu đạo khi nãy. Bất ngờ, chuẩn xác, chớp nhoáng. Chỉ với một chiêu, gần như đã vùi lấp hoàn toàn phong thái của Hàn Văn Thanh. Vậy mà sau đó, Quân Mạc Tiếu lại như đèn cạn, thụ động chịu đòn, giữa chừng còn nằm sõng soài ra đó, lần thứ hai đứng lên cũng chẳng đánh đấm ra hồn, bị hành lên bờ xuống ruộng.
Thua, chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nhưng nhóm Tưởng Du vẫn cứ thấy nơm nớp bất an, cảm giác trận thua này thật khác thường, thua quá mưu mô, thua… như cố ý để thua vậy.
Đến lúc thanh sinh mệnh của Quân Mạc Tiếu chẳng còn bao nhiêu, Hàn Văn Thanh ngừng tấn công lần hai.
“Sao thế, sắp xong rồi, tranh thủ đi chứ.” Diệp Tu nói.
“Cậu muốn gì?” Hàn Văn Thanh hỏi.
“Đồng chí Hàn à, thái độ của cậu rất đáng quý, nhưng đây chỉ là một trận đấu thôi mà…” Diệp Tu nói.
“Đương nhiên, tôi biết cậu lúc nào cũng thích đánh hết sức mình.” Diệp Tu tiếp tục, “Nhưng, đôi khi cũng nên chậm lại, bản thân cậu cũng cảm thấy mà.”
“Ngại quá, tôi chỉ biết tiến lên, không hiểu chậm lại thế nào.” Hàn Văn Thanh nói.
“Vậy nhanh lên thôi.” Diệp Tu để Quân Mạc Tiếu bước dần lên, tiến vào phạm vi công kích của nhà quyền pháp được Hàn Văn Thanh điều khiển.
“Đã nhận thua thì tự out đi.” Hàn Văn Thanh nói.
“Out không có nghĩa là nhận thua đâu.” Diệp Tu cười bảo, Quân Mạc Tiếu dứt khoát out phòng, hệ thống tuyên bố đội Mưu Đồ Bá Đạo chiến thắng. Dù Tưởng Du, Dạ Độ Hàn Đàm cứ thấy lạ là, nhưng dẫu sao họ chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, niềm hân hoan đã đánh bay toàn bộ nghi ngờ. Mối lo lắng lớn nhất lúc này là liệu Quân Mạc Tiếu có quỵt nợ hay không.
“Ông thua.” Dạ Độ Hàn Đàm vội vàng gửi tin.
“Ừ, sau này, chỉ cần là kỷ lục của công hội ông, tui sẽ không động đến.” Diệp Tu trả lời.
“Ha ha, vậy thì tốt quá, mọi người lại là bạn, có chuyện gì ông cứ nói nhá.” Dạ Độ Hàn Đàm đang rất vui.
Diệp Tu qua quýt đáp lại bằng một icon mặt cười.
“Đêm nay phá kỷ lục Khe Núi Nhất Tuyến nhá anh?” Dạ Độ Hàn Đàm lập tức tìm Tưởng Du thương lượng.
“Cuối cùng cũng xong.” Tưởng Du cũng thở phào nhẹ nhõm, “Mấy công hội khác muốn hơn thua với Quân Mạc Tiếu thì kệ chúng đi, chuyện của chúng ta đã giải quyết xong, sau này cố mà chung sống với Quân Mạc Tiếu. Hình như tay này không phải dạng vừa đâu, chút nữa anh đi hỏi đội trưởng xem sao, có thể lôi kéo được thì cố lôi kéo.”
“Ok, em cũng nghĩ vậy.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.
Còn Diệp Tu thì đang mở danh sách hảo hữu tìm tên một người rồi gửi tin.
“Có hứng thú với kỷ lục Khe Núi Nhất Tuyến không?”
“Đương nhiên là có rồi… nhưng đại thần à, tụi tui dùng sức mình thôi, không tìm ông hỗ trợ nữa đâu.” Lam Hà đáp.
“Biết rồi biết rồi. Tui không ra tay đâu, chỗ tui có một bài hướng dẫn, ông có muốn học tý không?” Diệp Tu trả lời.