Người chơi cắm đầu cắm cổ cày nhiệm vụ. Hầu như ai cũng quan tâm đến bảng thành tích, chẳng qua trong mắt là ba phần hâm mộ, ba phần ghen tị, và ba phần cay đắng.
Trên bảng thành tích, kỳ thật người chơi không để ý lắm đến ăn ở hay kỹ thuật, cả bọn chỉ biết những đứa có tên trên bảng sẽ nhận được quà Noel hậu hĩnh hơn mình. Đó mới là điều mọi người để bụng nhất.
Mà sau đó, những kẻ dẫn đầu vốn là những tay mạnh về thực lực hay vận hạn, nhận được quà càng ngon, thực lực lại càng tăng mạnh, vận may càng tấn tới, nghĩ thôi đã thấy đắng lòng.
Người chơi tính toán thứ tự của mình trên bảng, càng thêm cố gắng duy trì vị trí. Trong quá trình đó, thực lực cũng dần trở thành tấm vé đảm bảo.
Bởi những kẻ bằng may mắn cướp được nhiều trộm Noel hơn, chung quy cũng không thể giữ mãi sự may mắn đó. Với hoạt động có thời gian dài thế này, chỉ có đẳng cấp mới là mãi mãi.
Có thể giết kẻ trộm Noel ở thành Tội Ác, chắc chắn phải cần thực lực, còn phải là rất mạnh ở khu mới. Bằng sự nỗ lực của mình, vị trí trên bảng của Đường Nhu bắt đầu có những bước tiến không ngừng.
Số ít người chơi dựa vào ăn ở liên tục tìm được kẻ trộm, thì khi vận may không mỉm cười với mình nữa, thứ hạng sẽ dần tụt dốc, bị người chơi bằng vào thực lực chăm chỉ giết quái ở thành Tội Ác lấy thu hoạch ổn định như Đường Nhu vượt mặt.
774…
767…
761…
749…
Thứ hạng dựa vào điểm tích lũy, mà điểm thì không chỉ có 1, Đường Nhu giết kẻ trộm chênh nhau đến mấy cấp, điểm nhận được cũng khác, mỗi khi thịt xong một em, thứ tự trên bảng nhích lên đến mấy hạng, có khi leo hơn 10 hạng. Thứ hạng nhích lên đều đều càng khiến cô nàng hừng hực ý chí chiến đấu, tay trái lướt phím, tay phải di chuột, hai mắt dán chặt màn hình, không rời một giây. Thi thoảng Trần Quả có bắt chuyện với cô, mà cô nàng cứ như điếc đặc. Tất cả thế giới của Đường Nhu chỉ còn mỗi bảng thành tích trong trò chơi.
Loại bảng thành tích này mang theo sức quyến rũ lạ kỳ.
Lại một em nữa.
Đường Nhu càng lúc càng quen thuộc với thời tiết mưa phùn ở thành Tội Ác, cũng càng thích ứng với việc phán đoán vị trí mục tiêu trong tầm nhìn mù mịt. Có bóng người lẩn khuất xa xa trong làn mưa bay, Đường Nhu liếc cái đã nhận ra là một em trộm Noel, lập tức chỉ huy Hàn Yên Nhu vọt đến.
Đồng thời, một chỗ khác trên đường cũng xuất hiện một bóng người đang lao đến chỗ kẻ trộm. Khi chạy, thanh kiếm quang giắt bên người lập lòe sáng, trong làn mưa bụi rất dễ bị nhận ra.
Đường Nhu liếc cái đã thấy, sao không biết ý đồ gã ta. Lân la trong thành Tội Ác đã lâu, gặp được vài người chơi khác, chẳng qua cả hai cùng nhắm đến một mục tiêu thì đây là lần đầu tiên.
Đương nhiên cô nàng nào chịu nhường, lựa chọn đường đi ngắn nhất thẳng đến chỗ kẻ trộm. Ban đầu Đường Nhu định tránh một cư dân của thành Tội Ác, nhưng giờ cũng chấp tuốt.
Cư dân thành Tội Ác cũng rất hiếu khách với cô, khi Hàn Yên Nhu vừa lướt qua người mình, nó đã lập tức giơ đao nhào đến đón tiếp.
Gã người chơi kiếm khách phía kia cũng nhìn chòng chọc về phía cô nàng pháp sư chiến đấu bên này. Đã là người la liếm ở thành Tội Ác thì hầu như đều là những lão làng của Vinh Quang. Kinh nghiệm hơn hẳn Đường Nhu. Dựa theo khoảng cách từ hai người đến chỗ kẻ trộm, kiếm khách biết mình đến sớm hơn. Cho rằng phần thắng đã thuộc về mình, lại thấy pháp sư chiến đấu kia bị quái luyện cấp quấn lấy thì càng mừng, cho là em quái Noel này không thoát khỏi tay mình chắc rồi.
Cư dân sấn sổ đến, Đường Nhu bình chân như vại, cổ tay phải vung lên, Hàn Yên Nhu vung Thiên Kích xiên lên. Cư dân đến gần dính đòn, bị hất lên không trung, Hàn Yên Nhu dịch ngang một bước, “Bùm” một tiếng, một chiêu Lạc Hoa Chưởng bay ra, lòng bàn tay đầy ra một luồng khí, mưa cũng bị hất bay, tạo thành một làn sóng nước, trông bá cực.
“Bỏ mịe” Kiếm khách nhìn theo hướng chưởng đẩy đến thì cuống lên. Không ngờ cô nàng pháp sư chiến đấu này vì một con quái đang lao thẳng ra mà chuyển họa thành phúc, nếu dựa theo cuộc thi chạy ban đầu giữa hai người, pháp sư chiến đấu sẽ chậm hơn, nhưng giờ, một chiêu Lạc Hoa Chưởng tung ra, cư dân bay thẳng ra ngoài, y như gã đoán, chuẩn không cần chỉnh đụng trúng vào kẻ trộm Noel.
Công kích như vậy đương nhiên được tính, tên trộm nhanh chóng nhận ra, hùng hổ xông về phía Hàn Yên Nhu, kiếm khách đần ra như phỗng, chỉ biết tặc lưỡi chửi thề “Đệch!”.
Khoảng cách hai người đã xích lại gần hơn, Đường Nhu cũng nghe thấy, nhưng không bận tâm lắm. Trong game không thiếu những trợ từ thô tục để giải tỏa cảm xúc. Thắng người ta, lại không cho người ta bực bội là không nên.
Đường Nhu không để tâm đến gã nữa, thao túng Hàn Yên Nhu tiến lên, kẻ trộm Noel và cư dân cũng lao thẳng về phía cô.
Lấy một chọi hai, Đường Nhu không hề nao núng. Trong thành Tội Ác một thời gian, kẻ trộm và cư dân bị cô nàng thịt đâu ít, mạnh yếu thế nào đã rõ, Đường Nhu không thấy khó khăn gì, thế mới đánh bạo chấp luôn tên cư dân, còn lấy nó để xí trước kẻ trộm.
Người chơi kiếm khách đang định bỏ đi, nhưng hiện tại hai người chỉ cách nhau mấy bước, ID bị mưa che đi ban nãy giờ đã hiện rõ.
Hàn Yên Nhu.
Vừa thấy ID, kiếm khách vốn đã định bỏ đi lại đột nhiên dừng lại.
Vác kiếm đứng bên, người chơi kiếm khách lẳng lặng quan sát Hàn Yên Nhu đánh quái.
Cấp 31.
Kiếm khách tra ID, xác nhận level của Hàn Nhu Yên. Cấp này chênh nhau đến hơn 6 cấp với quái thành Tội Ác, lại 1 chọi 2, vậy mà vẫn thấy dư dả. Kiếm khách không thể không thừa nhận thực lực của Hàn Yên Nhu, không hổ là thành viên trong team phá bản của Quân Mạc Tiếu. Không có tý thực lực, sao có thể lấy được kỷ lục bá đạo ấy.
Kiếm khách âm thầm suy tính một lúc, sau đó lặng lẽ xoay người bỏ đi.
Ban đầu Đường Nhu thấy gã chằm chằm nhìn mình đánh quái cũng bắt đầu đề phòng. Giết người cướp quái là chuyện thường ở huyện, gà cũng đoán được.
Chẳng qua thấy gã đứng đực ra một lúc rồi đi, Đường Nhu yên tâm. Nghĩ lại, có lẽ gã ta muốn xem cô có đối phó được với kẻ trộm Noel và quái luyện cấp hay không. Nếu cô bị 2 con quái quây chết, gã sẽ chả khách sáo mà đến ăn hôi ngay. Nhưng sau khi biết việc không thành, tự nhiên cũng cắp đít bỏ đi. Suy nghĩ kiểu này không được cao thượng cho lắm, nhưng ít ra còn tốt chán so với giết người cướp quái.
Quả thật Đường Nhu thừa sức quất 2 em một lúc, thậm chí còn rảnh rang nghĩ ngợi lung tung. Xốc lại tinh thần, Đường Nhu cẩn thận để ý xung quanh, cô không muốn mình bất cẩn kéo thêm em quái cư dân nào đến nữa. Nhìn quanh quẩn một lúc, phạm vi thù hận của cư dân gần nhất còn cách cô một đoạn xa, có đủ không gian để thoải mái chơi 2 em, không phải xoắn.
Nghĩ là làm, Đường Nhu lập tức tập trung điều khiển Hàn Yên Nhu đánh quái, lại không biết sau lưng, gã kiếm khách lượn đi đâu đã quay lại, còn cắm đầu cắm cổ chạy. Đằng sau tha lôi theo cả mớ lổn nhổn đến hơn mười tên cư dân thành Tội Ác.
Trong mưa, tiếng bước chân được át đi khá nhiều. Nhưng với tổ đội hơn mười người, tiếng mưa không thể che đi tiếng “bẹp bẹp” đạp nước hàng loạt kia. Đường Nhu dần nghe thấy có tiếng động, phía trước không có gì lạ, thế là tranh thủ quay lại xem, vừa quay ra đã thấy một người kéo theo cả đoàn cư dân đến.
Đường Nhu không nhịn được bật cười, ô hô, gặp tình huống y chang mình kìa, tuy thông cảm lắm, nhưng Đường Nhu cũng bó tay. Nếu cô là bậc thầy pháo súng, có thể sẽ học theo Tô Mộc Tranh giúp đỡ, nhưng là một pháp sư chiến đấu, chính cô cũng sợ nhất tình huống này.
Nhoắng cái đã thấy người đó chạy lại gần, Đường Nhu lơ đãng liếc sang, thừ cả người.
Kiếm Phong Sở Chỉ.
ID này chẳng phải chính là kiếm khách vừa nãy hay sao? Lòng vòng một hồi rồi đột nhiên dẫn theo cả đống quái trở về? Bất thường quá thì phải?
Đường Nhu dù kinh nghiệm chơi game ít ỏi cũng nhận ra có chút không ổn. Ngay khi vừa cảnh giác, Kiếm Phong Sở Chỉ đã dứt khoát múa kiếm lao thẳng về phía Hàn Yên Nhu.
Thanh kiếm quang vạch ra chiêu thức, giữa màn mưa bay sáng lập lòe.
Một đường kiếm sáng bổ ra, kiếm phong mang theo hạt mưa, hoa lệ bay tới Hàn Yên Nhu.
Đẹp, nhưng không dễ chịu.
Đường Nhu vội vàng cho Hàn Yên Nhu né sang một bên. Trộm Noel và cư dân vẫn ngứa đòn sấn sổ tới. Nhất thời, công kích từ ba phía ập đến, Đường Nhu bình tĩnh đánh trả.
Một đường kiếm khác lại bay tới. Sau chiêu Rút Đao Trảm, Kiếm Phong Sở Chỉ đột ngột áp sát bằng chiêu Tam Đoạn Trảm. Đường Nhu cười khẩy, nghiêng người né tránh, rồi thi triển Thiên Kích ngay tức thì.
Kiếm Phong Sở Chỉ vội vàng tránh né, nhưng vẫn chậm nửa nhịp, bị Thiên Kích hất lên, tuy lơ lửng không cao, nhưng vẫn bị lơ lửng trên trời. Đường Nhu không khách sáo bồi thêm Lạc Hoa Chưởng theo sau.
Trúng chưởng.
Kiếm Phong Sở Chỉ không tránh được một kích ấy, ăn trọn một chiêu Lạc Hoa Chưởng, cả người phi vèo ra ngoài, bất chợt Đường Nhu kêu “Ối” lên.
“Há há há, mỹ nữ thích chơi chiêu này thật nha.”
Tuy bị đánh bay, vậy mà trông Kiếm Phong Sở Chỉ chả có tí thất vọng nào, còn cười rất khoái chí.
Cả người gã bay ra, đụng trúng vào đám cư dân thành Tội Ác lẽo đẽo theo sau. Đám cư dân đang chạy thành hàng, rõ ràng lúc nãy Kiếm Phong Sở Chỉ đã cất công lùa về.
Giờ bị gã đụng trúng một loạt, còn triệt để hơn cả phát pháo Laser của Phong Sơ Yên Mộc mà Tô Mộc Tranh dùng lúc trước, hơn mười tên bị gã hất ngã nháo nhào.
Mà thù hận, cũng được tính hết lên đầu Hàn Yên Nhu.
Hoạt động đơn lẻ, gặp phải đối thủ nham hiểm, rốt cuộc Đường Nhu phải trả giá đắt vì mớ kinh nghiệm ít ỏi của mình.